Edit: Thanh Mục
Ăn ý có lẽ là không cần đối phương nói thêm gì, cũng có thể đoán được tâm tư của cô, sau đó nói ra những lời trong lòng cô muốn nghe, giống như một câu đơn giản "Nhớ em".
Vừa nghe được thanh âm của đối phương, liền muốn hàn huyên thêm vài câu.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười vỡ vụn của Tô Mặc Ngôn, đôi môi Úc Diêu vẫn mím chặt cũng có độ cong. Nàng mệt mỏi cả ngày, kết thúc công việc nhàm chán, khi nghe thấy giọng nói của Tô Mặc Ngôn bên tai, liền cảm thấy thoải mái, giờ phút này, đặc biệt muốn Tô Mặc Ngôn có thể ở bên cạnh nàng, ôm ấp.
Nhiệt độ thấp hơn, ôm nhau vào mùa đông, ấm áp và thoải mái.
"Tan tầm chưa?"
"Tan tầm rồi."
"Nhớ mặc thêm quần áo, nhất định phải mặc áo len, chị chuẩn bị trà gừng đường nâu cho em, nhớ uống." Úc Diêu nói xong, có chút lo lắng, Tô Mặc Ngôn mỗi tháng lúc tới luôn đau đến lợi hại, trước kia mình ở bên cạnh cô còn tốt, hết lần này tới lần khác mình lại đi công tác.
"Ừm, muốn lão bà giúp em xoa xoa..." Tô Mặc Ngôn ôm cánh tay, một bên nhìn cảnh đường phố xa xa, vừa cười cùng Úc Xa làm nũng.
"Khó chịu sao? Nếu nó quá khó chịu, vui lòng nghỉ ngơi ở nhà và không hoạt động nhiều. "
"Em nói giỡn, một chút cũng không đau, chị đừng lo lắng cho em."
Tô Mặc Ngôn tuy rằng từ nhỏ đều được nuông chiều từ nhỏ, nhưng chưa nói đến tính tình đại tiểu thư, chỉ là tính cách tôi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-lieu-nhan/477839/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.