Edit: Thanh Mục
Tô Mặc Ngôn vừa cúp điện thoại, Úc Diêu đi vào phòng bệnh.
"Tôi đã mua mì." Úc Diêu cẩn thận mở bao bì ra.
Tô Mặc Ngôn vừa ngửi thấy mùi thơm, trong lòng sinh ra cảm động, là món mì sườn cô thích ăn nhất, không biết là Úc Diêu có tâm, hay chỉ là trùng hợp.
Thời gian đã 10:30, Bạc An Kỳ các nàng hẳn là sắp tới.
"Chị về đi." Tô Mặc ngôn quay đầu, vẫn là những lời này.
"Ăn mì trước."
Úc Diêu đã đưa mì tới, Tô Mặc Ngôn nhìn bát mì sườn trong tay nàng, không cho hành hoa, bỏ một thìa đậu nành, rưới một lớp dầu mè thơm ngào ngạt.
Tô Mặc Ngôn ngẩn người nhìn sợi mì, đây là khẩu vị mình thích nhất, từng chút từng chút một, Úc Diêu còn nhớ rõ ràng.
Úc Diêu nhìn tay trái Tô Mặc Ngôn bó thạch cao, cô thuận tay trái, sẽ không dùng tay phải ăn cơm. Nàng đơn giản kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, thản nhiên nói, "Tôi đút cô ăn..."
"Tự tôi..." Nói một nửa, Tô Mặc Ngôn mới phát hiện tay trái mình bị thương.
"Mau ăn một chút đi, thời gian không còn sớm." Y tá nhỏ ở một bên thúc giục.
"Không có việc gì." Úc Diêu lại nhìn Tô Mặc Ngôn, cô thật sự gầy hơn trước, gương mặt vốn to bằng bàn tay, lại gầy đi một vòng. Tô Mặc Ngôn ở một mình, làm sao có thể tự lo tốt cho mình...
Úc Diêu gắp mì, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, Tô Mặc ngôn sợ nóng, nàng liền thổi nguội một lát.
Nhìn thấy một màn này, Tô Mặc Ngôn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-that-lieu-nhan/477795/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.