Sắp xếp xong xuôi mọi việc thì nghĩ đến từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, Tom thấy Edward vào bếp thì cũng cà nhắc vào theo coi phụ được gì thì phụ, Edward thấy vậy cười nói:"Sao không đi nghỉ đi? Em mà có chuyện gì, chị em giết tôi đấy!"
"Tôi ổn mà, thuốc chị tôi đưa hiệu quả hơn thuốc của loài người đấy. Tôi thấy khá hơn nhiều rồi."
"Ừ! Hôm qua tôi cảm thấy thuốc rất hiệu quả. Còn đau không?" Edward cười cười rồi nhìn Tom một tay đang ôm bụng mà lo lắng hỏi han.
"Còn nhưng đỡ hơn rồi, anh đừng lo nữa. Người sói có nhiều đặc ân hơn loài người ở chỗ có sức khỏe tốt và hồi phục nhanh hơn vậy nên tôi chưa chết được đâu." Cô biết rõ từ "thuốc hôm qua" mà anh nói là ý gì, cô lườm anh một cái.
"Ừa, nhưng chân của em còn chưa lành đâu, ngồi yên đó đi. Một lát rỉ máu..."
"Không sao đâu mà, tôi muốn giúp. Không làm gì khiến tôi rất khó chịu, tôi không muốn trở nên vô dụng."
"Có ai bảo em vô dụng đâu, chỉ là em đang bị thương. Tôi không muốn vết thương của em lại nặng hơn. Vậy nên nghe tôi ngồi yên một chỗ đi, để đó tôi làm hết cho."
"Không!" sự bướng bỉnh của Tom không khiến Edward khó chịu mà anh còn cảm thấy buồn cười, nhìn cái khuôn mặt nhỏ kiên cường chống lại yêu cầu của anh cũng đủ khiến anh cả ngày vui vẻ. Anh nhướng mày nhìn Tom một lúc rồi nói.
"Vậy em lấy chén dĩa trong tủ kia ra thôi được rồi, tôi sẽ chiên trứng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-soi-va-chang-tho-san/2101/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.