Chương trước
Chương sau
Thẩm Hi cùng với Phong Lãng đi được nửa đường thì dừng lại nghỉ ngơi, gương mặt của hắn đã tái nhợt vì mệt mỏi, Thẩm Hi lấy nước cho Phong Lãng uống để hắn cảm thấy đỡ hơn một chút. Hai người dường như đã vô cùng kiệt sức, bỗng nhiên có tiếng bước chân đi đến Thẩm Hi bắt đầu sợ hãi, cô tìm kiếm một cành cây để phòng thân, Thời Phúc và Vũ Đinh đi đến thẩm Hi liền hét lớn nói.

“ Các người mà còn đến gần đây thì đừng trách tôi.”

Vũ Đinh bị Thẩm Hi gõ vào cái đầu trọc của mình, anh ta liền hét lớn.

“ Cái đồ sao chổi này có biết là đau lắm không hả.”

Thẩm Hi nhìn ra đó là người của Phong Lãng cô bỏ cành cây xuống rồi cười hề hề với Vũ Đinh.

“ Xin lỗi tôi tưởng là đám người ngày hôm qua ám sát chúng ta.”

Thời Phúc đi đến chỗ của Phong Lãng nói.

“ Lão nhị anh sao rồi có ổn không ?”

Thẩm Hi Và Vũ Đinh cũng đi đến, cô lo lắng nói.

“ Mau đưa anh ấy về làng, để băng bó vết thương vì không được vệ sinh hợp lý nên nó đã bị nhiễm trùng.”

Thẩm Hi đứng lên cô định tìm cách rời khỏi đây một mình, cô không muốn quay về ngôi làng quỷ quái đó một chút nào, nhưng Thẩm Hi vừa bước đi đã bị Phong Lãng níu tay lại.

“ không được đi, nguy hiểm lắm cô sẽ bị lạc đợi tôi bình phục tôi sẽ đưa cô đi.”

Thẩm Hi đẩy tay của Phong Lãng ra nói.

“ Tôi không muốn quay về đó.”

Phong Lãng gượng dậy mệt mỏi nói.

“ Nghe lời một chút đi.”

Vũ Đinh bất mãn nói.

“ Cô nghe lời lão nhị thì chết hay sao, nếu vợ tôi mà có tính khí giống cô ta sẽ đánh cô ta ngay.”

Thẩm Hi liền đi đến trước mặc Vũ Đinh trợn mắt nói.

“ Chỉ có đàn ông tồi mới dùng vũ lực với phụ nữ có biết không hả.”

Thời Phúc bất lực nói.

“ Hai người có thôi đi không lão nhị có chết cũng là do hai người đấy.”

Thẩm Hi và Vũ Đinh nhìn về phía của Phong Lãng rồi chạy đến chỗ của hắn lo lắng nói.

“ Tôi không muốn nhiều chuyện đâu, tất cả là do anh ta kiếm chuyện.”

Vũ Đinh liếc nhìn Thẩm Hi một cái đầy bất mãn, bọn họ đưa Phong Lãng về xe, Thời Phúc là người lái xe, Vũ Đinh đầu trọc đẩy Thẩm Hi ra nói.

“ Cô đi xuống thùng chứa hàng ngồi đi tôi sẽ ngồi để đỡ lão đại.”

Thẩm Hi hoang mang nói.

“ Tôi sợ bóng tối lắm, không đâu anh đi xuống dưới đi.”

Vũ Đinh coi Thẩm Hi như cái gai trong mắt.

“ Cô mà cũng sợ bóng tối, có bóng tối mới sợ loại người sao chổi như cô.”

Thời Phúc bất lực nói.

“ Hai người có thôi đi không.”

Phong Lãng mệt mỏi nói.

“ Để cô ấy ngồi cùng tôi.”

Vũ Đinh không ngờ lão nhị lại vì phụ nữ mà ruồng rẩy anh ta, Thẩm Hi cười đắc ý khiêu chiến với Vũ Đinh.

Thời Phúc báo cáo lại tình hình cho Phong Lãng biết.

“ Số hàng trên xe đã mất hết rồi chúng ta phải làm sao Lão nhị.”

Phong Lãng trầm giọng nói.

“ Bình tĩnh tôi sẽ suy nghĩ cách để giải quyết.”

Thẩm Hi lo lắng cho Phong Lãng cô lấy tay áo khoác của mình lau mồ hôi cho Phong Lãng.

“ Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi dựa vào vai của tôi này đừng cố chịu đựng.”

Thời Phúc khẽ mỉm cười với đôi tình nhân bên cạnh, Phong Lãng dựa vào vai của Thẩm Hi rồi chìm vào giấc ngủ.

Bọn họ về đến làng mọi người điều bất ngờ chỉ mới vừa đi hôm qua đã quay về, Minh Châu lo lắng chạy đến nhìn thấy Phong Lãng đang bị thương liền đẩy Thẩm Hi đang dìu Phong Lãng ra, cô ta đi đến thế chỗ của cô dìu Phong Lãng đi vào nhà. Nguyên Hoa nghe người hầu Thông báo liền sốt ruột định đi đến xem tình hình của Phong Lãng ra sao nhưng cô hầu đã ngăn cản lại kịp.

“ Phu nhân làm như vậy không hay cho lắm nếu Thất Hoàng biết thì sẽ nghi ngờ, để tôi đi xem xét tình hình rồi quay vè thông báo lại với cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.