Chương trước
Chương sau
Đợi chohắn đi xa, thân ảnh nãy giờ canh giữ ngoài điện mới chậm rãi tiến vào,chưa kịp mở miệng nói gì đã nghe thấy nam nhân ở trong đình kia trầmngâm hỏi: “ Quan Ngọc, trẫm thoạt nhìn giống thái giám sao ? ”Vươngtriều Bách Định vốn có tiền lệ hiếm muộn người nối dõi, vì để phòng ngừa hậu họa mai sau cho nên hậu cung thường khá đông đảo. Nhưng là từ saukhi tân hoàng đăng cơ, số lượng nữ nhân trong hậu cung liền giảm mạnh.Số vị phi tần cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, càng tệ hơn là tânhoàng dường như không mặn mà với chuyện sủng

hạnh phi tần.

Trong cung vì thế nổi lên nhiều tin đồn, có tin cho rằng là tân hoàng không vuichuyện cá nước thân mật có lẽ là do ngài đoạn tụ chi phích. Có một tinđồn khác cũng đáng chú ý không kém đó là việc tân hoàng có chướng ngạitrong chuyện ấy, vì vậy nên trong thái y viện, ngự y mới chuẩn bị nhiềuthuốc hành phòng bí dược, đàng tiếc tân hoàng vì không muốn người tabiết ngài việc ấy không khỏe nên không hề đụng đến một chút.

Hơn nữatân hoàng chưa bao giờ đặc biệt sủng ái bất cứ vị phi tử nào, ngay đếnLệ phi mới qua đời tháng trước cũng chẳng được ngài yêu mến sủng hạnh gì nhiều. Nhưng là do Lệ phi vì ngài mà hạ sinh được một hoàng tử nối dõicho nên mẫu quý bằng tử [ mẹ quý nhờ con ] mà thôi.

Nghe nóitừ sau khi Lệ phi hạ sinh hoàng tử, tân hoàng đối với chuyện sủng hạnhphi tần càng thêm lạnh nhạt. Mỗi lần đều viện cớ lấy chuyện quốc sự làmtrọng mà cự tuyệt việc triệu phi tử thị tẩm. Từ lúc đăng cơ tới nay cũng chưa từng tuyển qua tú nữ.

Nhưng làgiờ đây khi mà Lệ phi bất hạnh qua đời, vị hoàng tử duy nhất mà Tânhoàng có lại đang mất tích, sống chết không rõ tung tích cho nên Kính sự phòng như thường lệ an bài chuyện triệu phi thị tẩm cho Hoàng đế. Chiếu theo quy định, bảy ngày một hành phòng, nếu Hoàng đế hứng thú muốnnhiều hơn cũng chẳng sao, thậm chí nếu cần đến bí dược trợ hứng, bọn họcũng có thể lặng lẽ an bài.

“ ChiêuHỉ, hôm nay Hoàng thượng muốn sủng hạnh vị nào ? ” Trong Nội vụ phủ, đại tổng quản Thường Lạc Thủy chễm trệ ngòi trên ghế, rủ mắt nhìn xuốngngười đang quỳ dưới chân, Nguyễn Chiêu Hỉ.

“ Hồi tổng quản, là Thục phi của Phù Dung điện ạ. ” Nguyễn Chiêu Hỉ liễm liễmcười, nhưng là nét mặt thoạt nhìn giống như đang cố nén cười, giáo nhânnhìn liền cảm thấy thoải mái.

“ Lại là Thục phi ? ” Thường Lạc Thủy khẽ nhếch khởi mi tâm dài, điểm điểm bạc.

“ Hồi tổng quản, Hoàng Thượng tựa hồ có hứng thú với Thục phi, lần trước khi hànhphòng, ngài lưu lại Phù Dung điện nhiều hơn một khắc. ” Những lời nóidối của hắn thoạt nghe thập phần là có đạo lí, hắ thầm khen mình nhanhtrí, lí do như vậy mà cũng nghĩ ra được. Không có biện pháp, hắn khôngthể không nói dối, nguyên bảo cũng đã nhận rồi, sao có thể không làmviệc người ta giao. Người làm ăn thì phải chú trọng chữ tín, có như vậymới có thể kiếm tiền lâu dài được.

“ Phảikhông ? ” Thường Lạc Thủy cũng không phát giác lời nói dối của hắn,người kia dẫu sao cũng là người mà Tể tướng phái tiến cung, mà hiện tạihắn với Hoàng hậu giao tình cũng khá tốt, chỉ cần Chiêu Hỉ hắn khôngphạm phải lỗi lầm nào quá lớn, hắn liền có thể mắt nhắm mắt mở mà choqua.

“ Nô tài không dám lừa gạt đại tổng quản. ” Nguyễn Chiêu Hỉ cười khan hai tiếng, tiếp tục trắng trợn nói dối không chớp mắt.

Dù sao Tểtướng cùng Hoàng Hậu cũng là người một nhà, Thường tổng quản lại thườngcùng bọn họ qua lại. cho dù biết hắn ở dưới giở trò, chỉ cần không quáphận tin tưởng Thường tổng quản hắn cũng sẽ không truy vấn.

“ Chỉ làThái tử mất tích không rõ sống chết thế nào, hoàng tự lại là vấn đềtrọng đại, dù sao cũng phải để cho Hoàng Thượng “ mưa móc cùng dính ”mới có thể có thêm nhiều hoàng tự. ” Thường Lạc Thủy là muốn nói, muốnkiếm lợi không phải không thể, nhưng phải thật cẩn thận, như thế mới cóthể vừa quảng kết thiện duyên, lại vừa được tài nguyên quảng tiến. Dùsao những phi tần trong hậu cung đều muốn nhân dịp này hoài hạ longthai.

“ Nô tài hiểu rõ. ” Nguyễn Chiêu Hỉ cúi đầu, làm như đã sáng tỏ hết ý tứ trong câu nói trên.

“ Cũng đãđến giờ rồi, đi hầu hạ Hoàng Thượng chọn thẻ bài thị tẩm đi. ” Từ đáylòng mình, Thường Lạc Thủy thích tiểu tử thông minh, lanh lẹ này, vì thế mỉm cười dặn dò:

“ Nhớ kĩ,đây là lần đầu ngươi tiếp kiến người, trừ phi Hoàng Thượng muốn ngươingẩng đầu, còn không thì đừng có tùy tiện ngẩng đầu nhìn ngó lung tung.Lúc này chắc Hoàng Thượng vẫn đang ở điện Càn Nguyên phê duyệt tấuchương, chờ người phê duyệt, tắm rửa xong ngươi mới được yết kiến, biếtchưa ? ”

“ Nô tàiđã hiểu, nô tài lập tức đi ngay. ” Cúi đầu lĩnh mệnh xong Nguyễn ChiêuHỉ nhanh chóng từ phủ nội vụ đến thẳng tẩm điện của Hoàng thượng – LộAnh điện.

Phía namcủa Định Thiên cung là Kiền Nguyên cung nơi Hoàng Thượng chuyên phêduyệt tấu sớ, mà tẩm điện của người tức Lộ Anh điện lại nằm phía bắc của Phất Nguyệt điện, nơi các quý nhân đã từng được sủng hạnh ở. Ở trong Lộ Anh điện có một ôn trì chuyên dành cho hoàng đế tắm rửa.

Vậy nên Nguyễn Chiêu Hỉ liền đem theo một ít thái giám đến trước Lộ Anh điện, chờ bên ngoài đợi thị vệ vào thông tri.

“ TâuHoàng thượng, có người của Kính Sự phòng đến. ” Thái giám bên ngườiHoàng đế – Quan Ngọc đi vào trong Kiền Nguyên cung bẩm báo.

“ Kêu bọnhắn về đi. ” Bách Định vương Thanh Vũ, tóc dài thúc quan, một thân longbào chỉnh tề, oai nghiêm, phượng mâu màu đồng thâm thúy chuyên chú xemxét tấu chương trên án [ bàn ]

“ Nói với bọn hắn, phía Nam đang lụt lội thế kia, trẫm không có tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện triệu phi tần thị tẩm. ”

Quan Ngọc, khuôn mặt tuấn tú trời sinh băng lãnh, y cúi đầu nghĩ ngợi một hồi sauthong thả nói: “ Bẩm, người Hoàng Thượng muốn tìm, Nguyễn Chiêu Hỉ hiệntại hắn đang ở ngoài điện chờ. ”

Nghe đến đây Thanh Vũ chậm rãi giương mắt nhìn lên, nói: “ Hắn là thái giám của Kính Sự phòng ? ”

“ Hồi Hoàng Thượng, đúng vậy. ”

Thanh Vũngũ quan tuấn mị có hình, trời sinh đã mang trên mình khí chất của mộtbậc vương giả càng khiến hắn khi cười thập phần tôn quý lại thêm mấyphần tà mị.

Nhớ tới tiểu thái giám lớn mật đêm qua, hắn không ngăn được mình mà khẽ nhếch khởi khóe môi.

Ngangnhiên xông vào Lê Bình điện mà lại không biết chủ tử là ai, còn muốncùng hắn bái kết. Chuyện này theo lý là phải luận tội, nhưng là hắn lạikhông muốn làm như vậy. Chỉ vì khuôn mặt tươi cười của tiểu thái giámkia rất thẳng thắn.

Không biết đã bao lâu hắn chưa được thấy lại nụ cười rạng rỡ, chân thành như vậy.Một nụ cười không hề vụ lợi, chỉ đơn thuần xuất phát từ sự vui vẻ.

“ HoàngThượng không phải là muốn trị tội hắn ? ” Đi theo bên người chủ tử nhiều năm song Quan Ngọc vẫn không dám tùy tiện đoán định suy nghĩ của hắn,nhưng là đem Hoàng Thượng nhận lầm thành thái giám … Người này còn cóthể giữ được cái mạng nhỏ của mình hay sao ?

“ Trước cứ để vậy xem sao đã. ”

NguyễnChiêu Hỉ quả thực là có vài điểm kì quái, miệng đầy những lời hồ ngônloạn ngữ thực nên phòng, nhưng là nhớ đến khuôn mặt tươi cười thanh sảng kia, hắn lại cảm thấy không cần phải nóng vội xử trí người kia.

“ Vậy thì … Hoàng thượng, người muốn ra ngoài gặp hắn sao ? ”

“ … Cũngtốt. ” Hắn cũng thực tò mò muốn biết, gặp hắn rồi, tiểu thái giám kialại đối hắn nói ra những lời nói dối như thế nào đây.

Bên ngoài Lộ Anh điện.

Khuôn mặttươi cười của Nguyễn Chiêu Hỉ sớm đã trở nên cứng ngắc, nụ cười rạng rỡcũng vì cái lạnh của ban đêm mà trở nên méo mó vô cùng khó coi.

Có lầmkhông a ? Bọn hắn chờ ở ngoài này dễ cũng đến một canh giờ rồi. Sớm đãqua cả thời gian dùng bữa, nếu đã không được ăn chút gì đó thì ít nhấtcũng nên để bọn hắn được đứng vào trong hành lang tránh gió chứ! Một đám người bọn hắn đứng ngoài hành lang được gió trời quạt cho, hai hàm răng sớm đã va vào nhau lập cập.

Vị hoàng đế này cũng thật là không tâm lí a!

Nguyễn Chiêu Hỉ trong lòng liên tục thầm mắng cái tên hoàng đế chết tiệt chậm chạp lề mề mãi không chịu xuất hiện kia.

“ Hoàng Thượng giá lâm. ”

Ước chừngcũng phải một lúc lâu, sau khi nghe được tiếng hô của tiểu thái giámtrước điện, Nguyễn Chiêu Hỉ mới khẽ thở hắt ra cố gắng nở một nụ cườitươi tắn, cung kính cúi đầu đứng chờ, thẳng đến khi một đôi ô lí [ hàicủa nam ] tinh xảo xuất hiện ở trước mắt.

“ Hoàng thượng vạn phúc. ” Nhớ như in quy củ trong cung, Nguyễn Chiêu Hỉ lập tức quỳ rạp trên mặt đất hô nhỏ.

“ Bình thân. ” Thanh Vũ rủ mắt nhìn đến tiểu thái giám vận một thân huyền bào với dải trầm lam bán cánh tay đang quỳ dưới đất.

NguyễnChiêu Hỉ thầm cảm thấy âm thanh trầm thấp này khá quen thuộc nhưng làhắn cũng chẳng có can đảm mà ngẩng đầu nhìn xem chủ nhân giọng nói ấy,dung mạo như thế nào. Sau khi đứng dậy, thật lâu sau hắn vẫn thủy chunggiữ nguyên một tư thế cúi gằm đầu xuống. Hướng thái giám ở đằng sau hôto: “ Bãi giá Phù Dung điện. ”

“ Phù Dung điện ? ” Thanh Vũ thấp giọng hỏi: “ Không phải trẫm lần trước mới ghé qua sao ? ”

Tim thoáng đập “ thịch ” một cái, Nguyễn Chiêu Hỉ nhanh nhảu tươi cười nói: “ HồiHoàng Thượng, lần trước người lưu lại ở Phù Dung điện lâu hơn mọi khitầm một khắc, thần trộm nghĩ người nhìn trúng Thục phi nương nương, vậynên lần này liền an bài Hoàng thượng di giá Phù Dung điện. ”

“ Ngươi dựa vào điều gì liền nghĩ có thể đoán trúng tâm tư trẫm ? ” Thanh Vũ lười biếng hỏi.

Nhiều hơnmột khắc ? Hắn nửa điểm cũng chẳng có chút ấn tượng, chỉ e đây cũng lànhững lời nói dối lung tung của người kia mà thôi.

“ Nô tài không dám, thỉnh Hoàng thượng thứ tội. ” Nguyễn Chiêu Hỉ không nói hai lời, một lời vừa nói ra liền quỳ sụp xuống.

Đây làđiều mà Thường tổng quản đã dạy qua. Nếu quan sát thấy sắc mặt, ngữđiệu, thanh âm của chủ tử có điểm khác thường liền mau chóng quỳ là được rồi.

“ Trẫm bảo ngươi quỳ ? ”

Trừng mắtnhìn những phiến đá dưới chân, Nguyễn Chiêu Hỉ cúi đầu càng sâu, nói: “Nô tài làm bậy, khiến Hoàng thượng không vui, như thế nào lại không quỳnhận lỗi ? Chỉ mong Hoàng thượng khai ân, thứ cho nô tài tội vô lễ vừarồi. ” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần có thể khiến Hoàngthượng bước chân vào Phù Dung điện, muốn hắn quỳ đến hừng đông cũngđược.

Phượng mâu khẽ nhắm hờ lại, Thanh Vũ tổng cảm thấy hắn so với đêm qua thái độ hoàn toàn khác biệt.

Tối hômqua người kia có mắt không tròng, to gan lớn mật làm càn là vậy, hôm nay lại mồm miệng trơn tru, ngoan ngoãn cúi đầu hầu hạ khiến trong lòng hắn chẳng hiểu sao lại bừng lên một cỗ lửa giận không rõ nguyên do.

“ Một khiđã như vậy trẫm liền thành toàn cho ngươi. Nghe đây, không có ý chỉ củatrẫm, thái giám kia cứ quỳ ở đấy, không được phép đứng lên. ” Dứt lờihắn khoát tay rời đi, những thái giám liên can vội vã chạy theo sau lưng hầu hạ.

Chỉ trong thoáng chốc ngoài điện chỉ còn lại mỗi Nguyễn Chiêu Hỉ đang quỳ rạp dưới đất.

Trừng trừng mắt nhìn chăm chăm mặt đất, tình cảnh này khiến hắn cảm thấy thực, khóc không ra nước mắt.

Hoàngthượng, người thực sự muốn hắn phải phải quỳ ở nơi này sao ? Mà trướckhi rời đi người còn không nói rõ hắn phải quỳ đến bao giờ nữa ! Ngoàinày thực rất lạnh a ! Ít nhất cũng nên để hắn quỳ ở bên góc khuất đằngkia tránh gió chứ ! Sớm biết Hoàng đế ngài khó thân cận như vậy, hắn sẽkhông bao giờ ham hố đi nghênh giá như thế này nữa.

Đáng giận, đúng là gần vua như gần cọp. Sau này nếu muốn an an ổn ổn sống nhữngngày tháng an nhàn, yên ổn, vẫn là nên tránh xa xa Hoàng đế ra một chút …

Đợi choThanh Vũ từ Phù Dung điện hồi Lộ Anh điện, thoáng nhìn tiểu thái giámvẫn ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất giống lúc trước, lập tức lạnh giọng trách mắng: “ Nô tài lớn mật, thấy trẫm mà không hành lễ ? ”

“ … ” Nguyễn Chiêu Hỉ quỳ rạp trên mặt đất, không chút phản ứng.

Thanh Vũ khẽ nhếch khởi mi, Quan Ngọc đi phía sau lập tức hiểu ý tiến lên phía trước xem xét.

“ Tỉnh lại đi ! ”

NguyễnChiêu Hỉ giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngái ngủ ngốc lăng nhìn QuanNgọc trước mắt. “ Vị nhân huynh này là … ” Oa, lạnh quá đi mất, đây rốtcuộc là làm sao a? Thần trí còn chưa kịp tỉnh táo lại, hắn đã vô tư vươn tay, duỗi mình, ngáp một cái.

“ … ”

“ Hoàng thượng, hắn mới rồi là đang ngủ ạ. ” Quan Ngọc sắc mặt không đổi, quay đầu bẩm báo.

Ngủ ? Thanh Vũ lười biếng nhấc mi, hứng thú nhìn người đang quỳ dưới đất.

Vừa nghethấy hai chữ Hoàng thượng, thần trí Nguyễn Chiêu Hỉ lập tức thanh tỉnh,một lần nữa cúi rạp xuống trên đất, trong lòng âm thầm gào thét. Trời ạ, hắn cư nhiên lại ngủ gục trong lúc bị phạt quỳ a !

Còn có thể có biện pháp nào khác ? Hắn vì tiền tài quảng tiến mà thay mọi ngườigánh chịu không biết bao nhiêu công việc khó khăn, công việc lại quá bềbộn khiến hắn thường xuyên bị thiếu ngủ. Chính vì bị thiếu ngủ nên hắntùy thời, tùy nơi đều muốn lăn ra ngủ, không nghĩ tới hôm nay lại có thể ở ngoài Lộ Anh điện lạnh như vậy ngủ say sưa, đã vậy lại còn ngủ thẳngđến khi bị Hoàng đế phát hiện … Mọi chuyện tới nước này bảo hắn phảilàm sao a ? Ông trời là muốn chỉnh hắn ư ?

“ Hoàng thượng thứ tội. ” Hắn nha nha nói.

Thấy thânmình tiểu thái giám kia co rút lại thành một khối, cả mười ngón tay sớmđã bị đông cứng mà thâm ngắt, cơn giận trong người Thanh Vũ cũng liềnlặng lẽ tiêu thất.

“ Ngẩng đầu lên. ” Hắn ra lệnh.

“ BẩmHoàng thượng, là nô tài mắc tội lớn, không dám tiếp tục mạo phạm mặtrồng. ” Đầu càng cúi sâu, Nguyễn Chiêu Hỉ quyết tâm sẽ không ngẩng đầu.Thường tổng quản từng răn dạy qua, nếu vô tình chọc tức chủ tử thì tuyệt không được ngửa mặt lên. Nếu tâm tình chủ tử không tốt, thuận miệng ban mình một án tử là chuyện bình thường.

Nương ởnhà vẫn còn đang chờ hắn hiếu kính, mà túi hương hắn vẫn còn chưa tìmđược, ngân lượng còn chưa kiếm đủ, hắn nào có thể chết ở chỗ này ?

“ Vậy thì cứ tiếp tục quỳ đi. ”

Di ? Nghe tiếng bước chân ngày một xa dần, mặt hắn tràn ngập một vẻ tang thương.

Hôm nay thực sự không phải là một ngày tốt đối với hắn …

Thanh Vũtrở vào Kiền Nguyên cung phê duyệt nốt đống tấu chương, đột nhiên ngheđến bên ngoài có tiếng ầm ỹ, sóng mắt khẽ lưu chuyển, hắn theo bản nănglên tiếng.

“ Quan Ngọc ! ”

“ Có nô tài. ” Quan Ngọc đứng bên dưới bước sang, cúi đầu đợi lệnh.

“ Gọi hắn trở về. ”

Quan Ngọctròn mắt nhìn theo bóng dáng chủ tử mình, song rất nhanh thu liễm ánhmắt cùng biểu tình trên mặt. “ Nô tài tuân chỉ. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.