Tiếng người quát tháo theo tiếng gió từ xa xa vọng lại không ngừng ầm ỹ ở bên tai Nguyễn Chiêu Hỉ. Từ khi vào cung đến nay tinh thần nàng lúc nào cũng căng thẳng, chẳng mấy khi cảm thấy dễ chịu như thế này, liềnan an ổn ổn thiếp đi. Nay bị tiếng ồn kia đánh thức, cả người lập tứcthanh tỉnh, chính là — như thế nào trước mắt của nàng một cái bàn đá ?
“Tỉnh?”
Tiếng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền lại đã thành công thu hút tầm mắt nàng chuyển dời lên trên. Trong bóng tối, cái gì cũng khôngnhìn thấy vậy nên gương mặt người nọ với nàng chỉ là cái bóng mờ. Ngẩnngười ra một hồi sau nàng lập tức đứng dậy, khuôn mặt nhỏ ny nháy mắtchuyển hồng.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta ngủ thiếp đi sao ?” Nàng lùi lại phía sau mấy bước, thẳng đến khi thắt lưng đụng phải bàn đá nọ, đau đến nherăng nhếch miệng,“Đau đau đau đau đau!”
Ai nha? Là ai đem bàn đá đến nơi này vậy ?
Thanh Vũ buồn cười nhìn nàng xoay người kêu lên đau đớn, còn trộm đáthạch bàn một cước, bộ dáng tinh nghịch như một tiểu oa nhi, còn là bộdáng của một tiểu oa nhi đang tức giận, xoay người đá một cước vào bànđá. “Ngủ ngon không?”
“A…… Ách, cũng không tệ lắm, chỉ là hơi cứng.” Nàng cười gượng, khẽ xoa chỗ đau ở thắt lưng.
“Phải không?” Y thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng hỏi.
“Hay nói giỡn” Ngồi trở lại bên cạnh y, nàng thân thiết vỗ vỗ vai ynhư thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-yeu-tien-cua-ta-hoang/1947081/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.