Chương trước
Chương sau


Mơ màng mở mắt ra, Trang Thư Lan chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, miệng khô khốc.

“Tứ Nhi! Lấy cho ta một cốc nước được không?”

Nàng vừa ngồi dậy, day day huyệt thái dương vừa nói nhưng một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời. Ngẩn người vài phút, Trang Thư Lan mới chậm rãi bước xuống giường, đi tới trước bàn tự rót ình một cốc nước. Từ ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, nàng liếc mắt thì thấy là Tư Đồ Minh Duệ. Mặc kệ hắn, nàng lại cúi đầu tiếp tục súc miệng nhanh chóng tẩy sạch mùi máu tươi trong miệng.

“Nàng tỉnh rồi?”

Tư Đồ Minh Duệ tỉ mỉ quan sát Trang Thư Lan thấy sắc mặt của nàng hồng hào mới cảm thấy an tâm.

Hỏi thừa! Lẽ nào nàng mộng du sao? Trang Thư Lan ngay cả liếc nửa con mắt cùng không thèm nhìn hắn, lại rót ình một cốc nước nữa.

“Ừ!”

“Vẫn còn giận ta sao?”

Tư Đồ Minh Duệ không thèm để ý tới thái độ lãnh đạm của nàng, tiếp tục hỏi.

Tay Trang Thư Lan khẽ run, nước trong cốc sánh cả ra ngoài. Một thoáng im lặng trôi qua, Trang Thư Lan hờ hững nói một câu không hề liên quan.

“Ta đói rồi!”

Về cơ bản thì nàng vẫn chưa ăn sáng mà bây giờ chắc cũng phải qua buổi trưa rồi, sao lại không thấy đói chứ?

“Đói bụng?”

Tư Đồ Minh Duệ bị một câu nói không hề liên quan của nàng làm ngây người.

“Ừ! đói bụng! Cho nên ta có thể tới phòng bếp ăn chút điềm tâm chứ?”

Trang Thư Lan nghiêm túc hỏi.

“Tìm người đưa tới là được rồi!”

Chủ mẫu của Tư Đồ phủ mà phải tới phòng bếp lấy đồ ăn, làm sao có thể để chuyện này xảy ra được?

“Được!”

Trang Thư Lan gật đầu, dù sao nàng cũng không tìm được đường tới phòng bếp, có người mang đồ ăn tới chẳng phải tốt hơn sao!

Một chữ trả lời xong, hai người lại lâm vào vào im lặng. Trang Thư Lan thờ ơ đánh giá căn phòng, đây không phải là tân phòng, cũng không phải là phòng nàng vẫn ngủ.Trong phòng có một giá sách lớn nhưng không có mấy quyển sách, nhiều lắm cũng chưa tới mười cuốn được nhét tùy tiện vào. Trên tường có vài bức tranh phong cảnh thủy mặc, mấy đồ trang trí bằng gốm sứ, phong cách trang trí rất đơn giản, rất hợp với ý Trang Thư Lan.

“Đây là thư phòng của ngài?”

Nàng mơ hồ nhớ lại lần trước cũng tại phòng này kí cái hiệp ước “điên rồ” kia với hắn.

Sau khi phân phó quản gia mang tới đồ ăn tới, Tư Đồ Minh Duệ ngồi xuống đối diện Trang Thư Lan. Ánh mắt hứng thú của Trang Thư Lan khi đánh giá thư phòng cũng không qua nổi mắt hắn.

“Ừ!”

Đúng là thư phòng của hắn! Trang Thư Lan cười thầm, kiểu người ưa chuộng màu đỏ như hắn lại có thư phòng đơn giản như vậy! Nếu so sánh với thư phòng của cha nàng – Trang Đức đúng là một trời một vực, thực sự quá mức sơ sài. Trước không cần nói tới cách bày biện, trang trí chỉ riêng nói tới tàng thư, thực là ít tới đáng thương!

Ừm, nàng có chút hiếu kỳ xem hắn sưu tầm những sách gì, là tùy ý bày biện cho có hay là mấy cuốn sách quý? Trang Thư Lan thử hỏi.

Suy nghĩ chi bằng hành động luôn.

“Ta có thể xem mấy cuốn sách trên giá không?”

“Có thể!”

Hắn hơi bất ngờ, Trang Thư Lan lại có thể chủ động tìm đề tài để nói chuyện, còn không hề đề cập tới chuyện ban sáng. Như thế có phải là nàng không tức giận hay đúng hơn là đã hết giận rồi? Nhưng Tư Đồ Minh Duệ vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, bởi vì tâm ý của nàng hắn không có cách nào nắm bắt được. Với hắn đoán đúng được tâm tình của nàng luôn luôn là một thách thức. Bởi vậy hắn vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, chỉ có như thế mới có thể khiến hắn hoàn toàn an tâm.

“Lan nhi, chuyện buổi sáng…… Thư Vân đã bị Độc Sát mang đi rồi, nàng….nàng có thể không cần giận ta nữa chứ?”

Tư Đồ Minh Duệ vẫn ngồi nhìn Trang Thư Lan đang đứng trước giá sách cầm một quyển sách xem nói.

“Thư Vân thực sự chỉ là một cơ sở ngầm của bọn hắn, cũng chỉ là một quân cờ trong tay ta.Trừ bỏ những điều này, nàng ta thực sự cái gì cũng không phải. Lan nhi, nàng không thể vì nàng ta mà giận ta được không?”

Gập mạnh quyển sách lại,Trang Thư Lan thản nhiên nhìn chằm chằm Tư Đồ Minh Duệ. Nàng thấy trên khóe miệng hắn vẫn là nụ cười gian xảo vốn có thì vừa lắc đầu vừa thở dài.

“Quả nhiên, cho dù là lão hồ ly gian trá cũng có lúc trở thành cừu non ngu ngốc!”

Sau đó cầm sách đi tới bàn ngồi xuống chăm chú đọc.

Nàng….vậy mà lại cười nhạo hắn! Nhưng hắn cũng không cho rằng nàng thực sự đã hết giận hắn, sẽ không rời xa hắn nữa? Tư Đồ Minh Duệ lẳng lặng nhìn nàng xem ra nàng thực sự đã nhập tâm vào nội dung cuốn sách. Hắn có điều muốn hỏi nàng nhưng nhìn nàng như vậy thì hắn lại không dám mở lời. Đúng lúc hắn lo được lo mất, Trang Thư Lan chợt ngẩng đầu hỏi.

“Này! Ngài vừa nói Độc Sát đi rồi?”

Rốt cuộc Trang Thư Lan cũng có phản ứng với tin tức quan trọng trong lời vừa nãy của Tư Đồ Minh Duệ.

“Độc Sát nói,nàng có chuyện quan trọng muốn làm, phải tạm thời rời khỏi một thời gian, có điều cũng có thể nàng ta sẽ không quay lại đây nữa.”

“Ờ!”

Vẻ mặt Trang Thư Lan thể hiện rõ vẻ tiếc nuối. Tuy rằng nàng và Độc Sát không thực sự thân thiết nhưng nàng rất thân với Tứ Nhi mà.

Tứ Nhi là nha hoàn ở bên cạnh nàng lâu nhất trong mười hai năm sống ở thế giới này. Hơn nữa trước khi biết Tứ Nhi là Độc Sát nàng thực sự coi Tứ Nhi như muội muội, thậm chí nghĩ tới việc kết nghĩa tỷ muội!Hiện tại, Độc Sát không nói một tiếng mà khiến Tứ Nhi không còn xuất hiện trên đời này nữa, thậm chí ngay cả lúc cuối cùng cũng không tới gặp nàng nói lời từ biệt, làm sao mà không nuối tiếc, làm sao lại lưu luyến?

“Có điều, trước khi đi nàng ta muốn ta chuyển vài lời tới nàng.”

Nghĩ đến Độc Sát lấy thân phận Tứ Nhi để nói mấy câu, nụ cười trên môi Tư Đồ Minh Duệ không nhịn được càng mở rộng.

“Nói cái gì?”

Có một cảm giác bất an, Trang Thư Lan tin tưởng nếu như lấy thân phận Tứ Nhi để nói, vậy khẳng định sẽ không có lời nào hữu ích.

“Vốn là nói như thế này: Phi Vũ, ngài giúp ta nói với Trang Thư Lan, nói là ta Độc Sát lấy thân phận Tứ Nhi để nói.”

Tư Đồ Minh Duệ thay đổi tư thế, bất giác lại mỉm cười, bắt chước ngữ khí của Độc Sát nói.

“Tiểu thư, Tứ Nhi đi theo người đã hơn một năm rồi, cái gì người cũng tốt chỉ riêng về tình cảm thì giống như một đứa ngốc vậy! Lần đầu tiên ta lén đi theo người đi gặp cái khối băng ngu ngốc Huyễn Bách kia thì ta đã nhìn ra tình cảm của hắn với người sâu đậm như thế nào, vậy mà hết lần này tới lần khác người lại không phát hiện ra!

Hiện tại cũng như vậy, Tứ Nhi nhìn thấy họ Tư Đồ ngu ngốc sủng ái, cưng chiều người như viên ngọc quý, người lại coi hắn như cây cỏ mà giẫm đạp lên. Nếu như người chưa phát hiện ra, một ngày nào đó nhất định sẽ báo ứng! Nhưng mà, hiện tại báo ứng của người đã tới rồi, không phải là người nôn ra máu đó sao? Kiểu tức giận công tâm này làm sao lại xảy ra với một người tính cách lạnh lùng lãnh đạm được? Người thừa nhận đi, người đang ghen đó. Trước đây người thấy Trang Thư Dao cũng không vừa mắt nhưng tại sao cũng chưa bao giờ tức giận tới mức muốn giết người? Nếu người muốn nói là người không thèm động thủ, ta đây cũng không phản đối người cứ tiếp tục lừa dối bản thân mình đi!

Đây cũng là những lời Tứ Nhi muốn nói cho người lúc chia tay, cũng là lời khuyên cuối cùng của Tứ Nhi. Từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Tứ Nhi nữa. Có điều, nếu như sang năm người sinh một nữ nhi làm đồ đệ của ta, ta có thể suy xét để Tứ Nhi trở về bên cạnh người hai ngày!

Những lời này để Tư Đồ Minh Duệ nói lại cho người, ta cũng lười viết trên giấy, có lẽ người cũng lười xem, chi bằng để hắn nói cho người nghe, thuận tiện tạo đề tài nói chuyện cho hai người, miễn để cho hai người vừa thấy mặt nhau thì một người như đi vào cõi thần tiên đờ ra, một người lo lắng cười khúc khích. Thật là,càng nói càng muốn mắng người, không nói nữa, cứ như vậy đi!”

Trang Thư Lan nghe xong, lập tức đen mặt, những lời này, tại sao không giống như khẩu khí thường ngày của Tứ Nhi một chút nào! Quả nhiên là người trong giang hồ, lời nói ra thật hùng hồn nhưng lại lén dùng những từ ngữ nàng dùng! Nếu lần sau có cơ hội gặp lại, nhất định phải đòi phí bản quyền mới được! Mà quan trọng nhất là, nàng lại dám mắng mình là đứa ngốc! Tuy rằng, về vấn đề tình cảm nàng cũng hơi “chậm hiểu” một chút nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận mình là kẻ ngốc! Nàng nhất định sẽ dành thời gian để làm rõ vấn đề tình cảm của bản thân.

“Hừ, cho dù có nữ nhi cũng không thể theo nàng học cách dùng độc. Học cái gì không học lại muốn học dụng độc, lại giống như nàng, đã trưởng thành rồi vẫn còn hé ra khuôn mặt non choẹt, lừa dối tình cảm của ta, lừa dối tình cảm của người đời!”

Trang Thư Lan nhịn không thầm oán trách, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy vẻ mặt cười đắc ý của Tư Đồ Minh Duệ, nàng thầm mắng.

“Hừ, bị người khác mắng là ngu ngốc còn có thể cười được, thật đúng là từ cổ tới kim ngài là người đầu tiên cũng nên!”

“Ngu ngốc lấy ngu ngốc, quá hợp!”

Giọng nàng thì thầm loạt vào tai Tư Đồ Minh Duệ. Nghe nàng thấp giọng oán hận, không phản bác lời ngược lại còn thuận theo những lời Độc Sát nói – chỉ với điều này cũng đủ cho lòng hắn phấn chấn – nữ nhỉ hả? Sang năm có một nữ nhi đương nhiên là được rồi! Vậy giống nàng hay giống mình thì tốt? Nghĩ một lát….. vẫn là giống nàng tốt hơn, ít nhất cũng được an toàn, nếu giống hắn, vậy nhất định là nghiêng nước nghiêng thành!

“Hợp cái đầu ngài!”

Trang Thư Lan trừng mắt, hiện tại nàng thực sự nghi ngờ chỉ số thông minh của Tư Đồ Minh Duệ. Có phải hắn là đứa trẻ 3 tuổi không? Nhìn hắn lúc này giống như kẻ ngốc vậy, giống như đang đi vào cõi mộng, ngay cả điệu cười hồ ly của hắn cũng trở thành ngây ngốc. Nhưng chẳng hiểu vì sao Trang Thư Lan thấy hắn cười ngây ngốc như vậy khả ái hơn rất nhiều so với những lúc hắn cười gian xảo. Nếu như thật sự có thể nhìn hắn cả đời như vậy cũng thật hạnh phúc, thú vị!

Lúc Lưu Hương và một nha hoàn khác đưa cơm vào phòng thì thấy bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ :chủ nhân của nàng – Tư Đồ Minh Duệ khóe miệng tươi cười theo thói quen, mắt không chớp chăm chú nhìn phu nhân.Còn phu nhân cũng chống cằm trên bàn nhìn lại, mỉm cười như đang suy nghĩ điều gì. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lưu Hương lại nghĩ hai người này đều đang thất thần, thậm chí ngay cả có người khác vào trong phòng cũng không biết!

“Mời đại nhân và phu nhân dùng bữa!”

Lưu Hương bày các món ăn lên mặt bàn xong, quay lại nhìn hai người vẫn không thay đổi tư thế, nàng buộc lòng phải kiên trì nói tiếp.

Mùi thơm của các món ăn thành công kéo thần trí Trang Thư Lan trở về, nhìn thấy Lưu Hương đang chuẩn bị hành lễ với mình. Nàng phất tay ý bảo Lưu Hương không cần đa lễ như vậy. Trang Thư Lan đứng lên đi tới cạnh bàn. Đây đều là các món ăn nàng thích. Nàng vui vẻ nói.

“Ha ha, Lưu Hương! thật là phiền em quá! Em lại biết ta thích những món ăn này!”

“Đây đều là đại nhân phân phó ạ!”

Lưu Hương cảm thấy hơi thẹn với những lời Trang Thư Lan khen tặng, ấp úng nói.

“Ờ..!”

Nét vui vẻ trên mặt Trang Thư Lan không giảm,thậm chí còn rạng rỡ hơn, quay đầu lại nói với Tư Đồ Minh Duệ.

“Này, ngài không ăn sao? Nhiều món ăn như vậy, một mình ta làm sao ăn hết được?”

Thái độ của Trang Thư Lan thay đổi khiến Tư Đồ Minh Duệ choáng ngợp. Có điều, nàng luôn gọi hắn là “này”, cảm giác không tốt tí nào.

“Lan nhi, chúng ta có phải nên thảo luận lại vấn đề nàng gọi ta như thế nào không?”

“Được thôi!”

Trang Thư Lan ngồi xuống, vừa nhìn các món ăn vừa nuốt nước bọt, thuận miệng trả lời.

Nhìn Trang Thư Lan như vậy, Tư Đồ Minh Duệ bật cười. Xem ra nàng thực sự là rất đói! Hắn nhớ tới lúc Độc Sát nói những món nàng thích ăn, hơn nữa còn nói lúc ăn là lúc tâm trạng của nàng tốt nhất. Tâm trạng tốt thì nói cái gì nàng đều có thể đồng ý. Nhưng không biết lời của Độc Sát có thể tin được bao nhiêu chi bằng hiện tại nên thử xem thế nào?

Quyết định như vậy, Tư Đồ Minh Duệ cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Trang Thư Lan, ý bảo Lưu Hương mang thêm cơm, đợi tới khi Trang Thư Lan vui vẻ bắt đầu ăn cơm, hắn mới nói.

“Lan nhi, sau này không thể gọi ta là “Này” hay là “Tư Đồ Minh Duệ”!”

“Ừm!”

Trang Thư Lan vừa bận rộn gắp thức ăn, vừa lên tiếng.

“Vậy gọi ngài là gì?”

“Phu quân!”

“Thật khó nghe!”

Tuy trong miệng đầy thức ăn nhưng nàng vẫn không quên đưa ra ý kiến phản đối.

Xem ra lời đồn còn phải chờ xác định tiếp! Tư Đồ Minh Duệ âm thầm nhớ rõ. Lúc Trang Thư Lan ăn cũng không phải là người dễ nói chuyện.

“Vậy gọi là tướng công?”

“Còn cả quan nhân nữa!” (Quan nhân (vợ gọi chồng, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu)

Trang Thư Lan chặn luôn một câu.

“Đổi qua đổi lại như vậy, tốt nhất là nên gọi cái tên nào đặc biệt một tí. Giống như “Này”, “Tư Đồ”, nói chung ở Đại Đông Hoàng Triều này không có ai được gọi như thế cả, cũng rất đặc biệt, cho dù có lẫn trong đám đông cũng không nhầm được!”

Trên đường đều thấy nữ nhân gọi cái gì mà phu quân, tướng công, quan nhân, lão gia. Tốt xấu gì nàng Trang Thư Lan cũng là một người hiện đại, nàng không muốn ngay cả các xưng hô cũng bị cổ nhân đồng hóa!

“”Này” có chỗ nào tốt? Giống như gọi một người xa lạ! Ta lại là phu quân của nàng! Mà “Tư Đồ” Là họ của hoàng tộc. Nếu ở nơi đông người mà gọi như vậy có thể sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức!”

Tư Đồ Minh Duệ nhấn mạnh, đồng thời cũng thấy buồn rầu. Chẳng lẽ Lan nhi không thể thỏa mãn hắn một lần sao? Chấp nhận hắn một lần thì thế nào? Mỗi lần hắn đề cập với nàng cái gì thì nàng sẽ tìm ra một đống lý do phản bác lại hắn! Tuy rằng hắn rất ghét loại người không có chủ kiến, chỉ được vẻ bề ngoài mà không có đầu óc nhưng hắn cũng thích nữ nhân của hắn thỉnh thoảng cũng như tiểu nữ nhân, nũng nịu với hắn, thỏa mãn một chút kiêu ngạo, ích kỷ của nam nhân.

“Gọi tên chữ, Thiên Ngự.”

Gọi tên chữ dù sao cũng cảm giác thân thiết hơn hai cái tên kia rất nhiều.

” Ưm.. Quên đi, vừa danh vừa tự, phiền chết đi được!”

Đối với cách xưng hô của cổ nhân, Trang Thư Lan cảm thấy thật rắc rối,tên chỉ là danh xưng thôi, có cần phải phức tạp vậy không.

Đặt đũa xuống, nuốt hết cơm trong miệng, Trang Thư Lan chăm chú nhìn Tư Đồ Minh Duệ. Một lát sau, nàng hít sâu một hơi như là quyết định một việc gì đó rất quan trọng.

“Như vậy đi, ta sẽ gọi ngài bằng cái tên độc nhất vô nhị ở thời đại này : Ông xã!”

Nói xong lời này,Trang Thư Lan giống như đà điểu tiếp tục ăn nhưng trái tim lại đập nhanh cũng không dừng lại để nàng tự hỏi chính mình. Cứ thế quyết định sao? Cả đời này cứ nhận định hắn như thế? Sẽ không hối hận?

Tình cảm đột nhiên thay đổi quá đột ngột, không, có lẽ là nàng thừa nhận việc này quá nhanh, nhanh tới mức chính nàng cũng trở tay không kịp!

Nàng có hảo cảm với Tư Đồ Minh Duệ, điều này, nàng đã sớm thừa nhận. Ở thời đại này, hắn là một trong số ít những người thú vị khiến nàng thừa nhận điều này. Sau đó tiếp xúc với hắn, tuy rằng mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau, nếu không phải hắn khiến nàng tức giận cũng là nàng và hắn ngầm đấu đá nhau. Kiểu quan hệ này giống như mèo con đùa với cuộn len, chơi đùa mãi không biết từ lúc nào đã bị những sợi len quấn khắp người. Muốn gỡ ra nhưng lại không thể làm được, đành mặc kệ những sợi len ấy quấn lấy mình như vậy! Nghĩ đến Tư Đồ Minh Duệ và nàng cũng giống như thế …..Hừ, hừ, hừ.. Nàng Trang Thư Lan còn lâu mới là sợi len, dù thế nào nàng cũng phải là mèo!

“Ông xã, độc nhất vô nhị?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.