Chương trước
Chương sau


Nghe thấy cha gọi, Trang Thư Lan đặt chén trà xuống, ngoan ngoãn nhu thuận đi đến đứng bên cạnh Trang Đức cùng với Trang Thư Dao.

Trang Đức nhìn hai nữ nhi của mình. Đại nữ nhi bất luận tư sắc hay tài năng đều hơn người, không cần nói nhiều đều rất hiểu chuyện, càng nhìn lại càng cảm thấy vừa lòng. Vẻ mặt Trang Đức ôn hoà cười híp mắt nhìn Trang Thư Dao.

“Dao nhi, với tài trí của con muốn đậu Trạng nguyên thật dễ dàng như lấy đồ trong túi vậy. Hai năm qua cha không cho con tham gia khoa cử thực ra thầm muốn con có thể trưởng thành hơn, hiểu được những mối quan hệ trong chốn quan trường, đến lúc con làm quan thì sẽ không bỡ ngỡ, có thể hoà hợp với các quan lại khác một chút!”

“Dao nhi cảm ơn cha đã cẩn thận chỉ bảo, nhất định con sẽ không làm cha thất vọng.”

Trang Thư Dao phúc lễ. Bộ dạng cung kính, nhu thuận trả lời nhưng hiển nhiên không thể giấu nổi vẻ kiêu ngạo trong giọng nói.

Trang Đức nói xong với đại nữ nhi, lại nhìn sang tiểu nữ nhi. Tuy rằng tiểu nữ nhi này mới tới tuổi cập kê, chưa trưởng thành nhưng bề ngoài như vậy thì tương lai nhất định không thua kém đại nữ nhi, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn một chút, có điều tài năng thì thực sự kém. Haizz, đều là cùng cha mẹ sinh ra nhưng tại sao lại khác biệt như vậy.

“Lan nhi, năm nay con cũng đi thi thử xem, thi được thì tốt, không thi được cũng không sao cả, trong phủ còn có một trường học để cho con học đến nơi đến chốn. Cha cũng không trông mong việc con có thể vào triều làm quan. Sau khi thi xong, về nhà hãy theo các di nương học tập nữ công gia chánh, cha nhất định sẽ tìm một gia đình có quyền thế để gả con!”

Thì ra ý đồ của cha nàng là như vậy! Dù sao tất cả những nữ tử ở kinh thành nếu được đi học thì nhất định sẽ tham gia khoa cử, đỗ cũng được không đỗ cũng chẳng sao. Nếu thi đỗ thì sẽ làm một vị nữ quan hữu danh vô thực, vài năm sau đó cũng về nhà kết hôn sinh con. Nhưng kỳ vọng của Trang Đức với Trang Thư Dao không chỉ làm một nữ quan bình thường mà phải là một vị quan lớn có quyền có thế trong triều. Cha nàng bỏ ra nhiều công sức, tạo chút áp lực với tỷ tỷ nàng, tất cả chỉ vì mong muốn Trang Thư Dao sẽ kế nhiệm chức vụ thừa tướng. Cho nên hai năm qua cha nàng đều mang theo tỷ tỷ đi gặp hầu hết các vị quan viên lớn nhỏ trong triều.

Nhưng có lẽ đây chỉ là dụng ý thứ nhất, cha nàng còn có dụng ý khác, chính là để che giấu một nữ nhi vô dụng là nàng. Nữ nhi của thừa tướng đại nhân tham gia khoa cử, nếu không mang được chút thành quả nào trở về thì mặt mũi của Tướng phủ biết để vào đâu?

Vì vậy đồng thời để hai nữ nhi cùng đi, để tài năng của đại nữ nhi được mọi người chú ý tới mà tiểu nữ nhi thi rớt sẽ giống như người qua đường, nhanh chóng bị quên lãng.

Trang Thư Lan hơi cúi đầu, mím môi mỉm cười thông cảm cho cái dụng ý *khổ tâm* của Trang Đức đã lo lắng cho vận mệnh tương lai của nàng. Nếu quả thật như sắp xếp của ông ấy, như vậy nhất định không quá một năm sau nàng sẽ bị gả đi! Nhưng nàng mới mười lăm tuổi, cho dù một năm sau kết hôn cũng chỉ mới mười sáu tuổi! Những ngày thanh xuân vui vẻ còn chưa hưởng thụ hết đã phải gả ột nam nhân mới gặp mặt vài lần không hiểu rõ tính tình ra sao, sau đó sinh con dưỡng cái, còn phải chấp nhận nam nhân ba vợ bốn thê thiếp, từ một thiếu nữ tràn đầy sức sống biến thành một thiếu phụ luống tuổi có chồng mà cũng như không……haizzzz.

Nghĩ đi nghĩ lại, toàn thân Trang Thư Lan lạnh run lên. Cuộc sống như thế thật quá kinh khủng! Nàng là một nữ nhân thế kỷ hai mươi mốt, nếu cứ thoả hiệp như vậy có phải rất có lỗi với hai mươi năm đèn sách rồi hay không? Không thể để như vậy được, tuy rằng nàng hơi lười một chút nhưng cũng chưa tới mức bị người ta đóng gói bán đi, lại chưa lười đến mức câm lặng để yên không nói một lời nào.

“Vài ngày trước cha đã báo danh hai tỷ muội lên trên rồi. Năm nay là do Tư Đồ đại nhân làm chủ khảo. Tư Đồ đại nhân là một người tính tình khó đoán, có thể trúng cử hay không đều do phúc phận của hai con.”

Câu cuối cùng hiển nhiên là nhìn để nói Trang Thư Dao rồi.

“Cha!”

Trang Thư Lan nhanh chóng nhận ra ý trong lời nói của Trang Đức …ngẩng đầu lên lại hơi thõng xuống tròng mắt, khuôn mặt trẻ con phát ra lời nói nhẹ như gió.

“Thật ra muốn đậu Trang nguyên cũng không phải là chuyện không thể thực hiện được. Nếu như cha đáp ứng Lan nhi một điều kiện, Lan nhi nhất định cố gắng hết sức đi thi, sẽ không để cha thất vọng!”

Trang Đức sửng sốt, hôm nay tiểu nữ nhi của ông có phải bị làm sao không? Tự nhiên dám nói trúng cử không phải là chuyện khó thực hiện! Nên nhớ rằng nữ tử tham gia khoa cử hàng năm đều có, nhưng đậu Trạng nguyên không phải là chuyện dễ. Trạng nguyên của Đại đông hoàng triều chỉ có nam một người, nữ một người, có điều nữ trạng nguyên không phải năm nào cũng có. Huống chi với tài trí của nàng muốn lấy một chức quan nho nhỏ trong triều cũng là điều si tâm vọng tưởng!

Trang Thư Dao cũng đồng ý với suy nghĩ của cha, nhìn người bên cạnh không hề biết trời cao đất dày như thế nào, không nhịn được vẻ giễu cợt.

“Muội muội mạnh miệng thì cũng không thể nói lung tung trước mặt toàn bộ dòng tộc ở đây”

Khả năng của nàng mọi người ở đây còn không biết sao? Trước mặt nhiều người mà dám phát ngôn những lời như thế, không sợ mất mặt ư?

“Cha không dám thử sao? Có lẽ vận may của con không chỉ dừng lại ở vị trí Trạng nguyên đâu!”

Trang Thư Lan không để ý tới Trang Thư Dao, mắt cũng không nhìn lên tiếp tục công kích cha nàng.

“Chẳng lẽ cha không nghĩ nếu một nhà mà có hai người đỗ đạt, chẳng phải càng làm cho danh tiếng phủ thừa tướng vang xa sao? Nếu con cũng có thể làm một chức quan trong triều, cha căn bản không phải càng được lợi hay sao?”

Đương nhiên nàng hiểu rõ tình hình trong triều hiện nay. Trong Đại đông hoàng triều lúc này tồn tại đồng thời ba thế lực, một là Tư Đồ Minh Duệ, một thế lực khác là Đông cung thái tử, thế lực còn lại tất nhiên là vị thừa tướng đại nhân. Ba thế lực này kiềm chế lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi vừa công khai vừa bí mật.

Nhiều năm đứng trên quan trường, Trang Đức vừa nghe những lời này của nàng lập tức cảm thấy tiểu nữ nhi vẫn không được xem trọng hình như không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài của nàng. Ánh mắt Trang Đức lướt qua trên người nàng cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt. Sắc mặt thật bình tĩnh, giống như là đang bàn xem hôm nay thời tiết có đẹp hay không vậy. Đôi mắt hạ xuống không biết ánh mắt của nàng dừng lại ở nơi nào. Mà cũng tại thời điểm này đột nhiên Trang Đức hiểu được mỗi lần răn dạy nàng hoặc nói với nàng cái gì thì con ngươi nàng đều cúi xuống! Vốn tưởng nàng sợ cho nên không dám giương mắt, nhưng từ hôm nay nhìn tròng mắt ấy của nàng chỉ sợ không phải bởi vì sợ mà là đang ẩn giấu một cảm xúc khác.

“Con muốn ta đáp ứng chuyện gì?”

Trong triều đình, những người dám cùng đàm phán với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không ngờ hôm nay trong phủ còn có một người dám ra điều kiện để thương lượng! Nghĩ đến đây Trang Đức lấy lại tinh thần, đối đáp với Trang Thư Lan bằng giọng điệu trên quan trường

“Cũng không phải chuyện gì to tát cả!”

Trang Thư Lan định đáp trả nhưng lại cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Chỉ muốn cha đáp ứng Lan nhi một chuyện, đó là quyết không can thiệp vào chuyện chung thân đại sự của Lan nhi, cũng không thể bức bách Lan nhi thành thân lập gia đình!”

Âm thanh nhẹ nhàng phát ra. Trang Thư Lan nói ra câu kia “trúng Trạng nguyên cũng không phải chuyện không thể thực hiện”đã khiến vài người bàn tán! Mà câu nói tiếp theo của nàng giống như một trái bom nổ tung ngay lập tức. Mọi người trong gia tộc đều chúi đầu ghé tai bàn luận.

“Từ xưa tới nay việc hôn nhân đại sự đều do cha mẹ định đoạt, đâu tới phiên nữ nhi tự mình làm chủ?”

Giọng nói của mỗi người trong gia tộc không lớn cũng không nhỏ, nhưng vừa đủ để lọt vào tai Trang Thư Lan.

“Cho dù nữ tử có thể thi khoa cử nhưng cũng không thể làm càn như thế được!”

Thư Lan không động đậy gì cả, thấy Trang Đức không nói đành phải thêm dầu vào lửa một chút.

“Lan nhi có thể dùng thanh danh của mẫu thân đã mất ra thề, nếu cha đáp ứng điều kiện của con, nhất định kỳ thi hương năm nay, Lan nhi đem chức Trạng nguyên trở về. Nếu như không thể đậu Trạng nguyên thì sẽ mặc cho cha xử trí, cho dù bắt Lan nhi đi làm tiểu thiếp thứ ba mươi mốt của người khác con cũng chấp nhận!”

Ở trong phủ thừa tướng có một điều cấm kỵ chính là không thể nói đến vị mẫu thân đã mất của nàng. Tuy rằng nàng không biết và cũng không muốn biết nguyên nhân nhưng nàng hiểu rõ nên dùng tới những lời cấm kỵ khi cần thiết.

Lời thề vừa nói ra làm cho những người trong tộc chấn động một phen. Mọi người đều biết Trang Đức cha nàng có cả thảy hai mươi thê thiếp nhưng trong lời thề của nàng nói tới ba mươi mốt tiểu thiếp, không biết có phải nàng cố ý hay là vô tình châm chọc. Mọi người đều hướng sự chú ý tới cha nàng, vẻ mặt vốn quan chính nhưng lúc này lại biến sắc mấy lần cuối cùng nghiêm mặt lạnh lùng ném ra một câu.

“Được! Ta đáp ứng điều kiện của con! Tốt nhất con nói được thì phải làm được, bằng không lúc đó đừng trách ta độc ác! Hừ!”

Nói xong phẩy tay áo bỏ đi để mặc vẻ mặc ngơ ngác của mọi người trong sảnh.

Đại phu nhân ngạc nhiên thấy Trang Đức rời đi, nhưng rất nhanh khôi phục lại phong thái của một nữ chủ nhân ứng hữu trấn định, cười nói mời những người trong sảnh tiếp tục ăn uống. Nhìn đại phu nhân thân thiện, không khí tẻ ngắt lại được khôi phục nhưng chủ đề đàm luận của những người ở đây bắt đầu thay đổi, tất cả đều xoay quanh việc Trang Đức thương lượng với trang thư lan, hơn nữa Trang Thư Dao cũng bị lôi vào trong đó.

Trang Thư Lan được Trang Đức hứa hẹn trước mặt nhiều người như vậy thì mỉm cười cân nhắc, trận này coi như nàng thắng. Ha ha! Nàng cũng không muốn ở chỗ này để mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Nàng không phải là Hầu Tử (Tôn Ngộ Không),tại sao phải diễn trò vui cho người khác chứ?

Chẳng qua nàng mới đi ra khỏi nơi thị phi này vài bước đã bị người nào đó gọi lại………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.