Editor: Puck - Diễn đàn
Tinh thần căng thẳng hòa hoãn lại, thân thể mệt mỏi lại vội ùa mà lên. Thân thể nàng vốn đã ở dưới tình huống cực kém, rồi lại dùng ngâm châm cưỡng ép tiềm năng trong cơ thể lên chống đỡ, như vậy cũng giống như một cây đã hơi khô héo dùng hết lực sinh mệnh cuối cùng nở ra đóa hoa xinh đẹp, lúc này hoa cuối cùng chạy đến điểm cuối lộ ra vẻ héo rũ.
Nếu lúc này thu ngân châm lại, lưu chút gốc rễ lại dùng dược liệu quý giá điều dưỡng hai ba năm, có lẽ còn có thể trở lại bình thường. Nhưng nếu như tiếp tục nữa, chỉ sợ nàng nhiều nhất chống đỡ được năm sáu canh giờ rồi sẽ đèn cạn dầu mà chết. Nhưng bây giờ tuy khí viêm đỉnh của độc trong cơ thể Quân Dập Hàn bị trúng đã được tinh lọc, độc không hề hung ác hiểm độc nữa nhưng cũng tuyệt đối không cho phép đánh giá thấp, lại thêm hắn vẫn rơi vào tình trạng hôn mê, nếu nàng thu hồi ngân châm, thân thể nhất định kiệt lực rơi vào trong tình trạng ngủ mê man.
Dưới tình huống gian nan này, nếu hai người cùng mất đi ý thức, có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra, hậu quả đều không thể suy nghĩ.
Nàng ôm lấy hắn dựa vào trên vách tường nghỉ ngơi, đầu óc dần lộ vẻ choáng váng nghĩ, trước đây lúc rơi xuống nàng đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, chắc hẳn Lạc Phi và Bạch Ưng đã phát hiện ra khác thường bên trong phòng. Cửu Phong và Đào Linh Nhi cũng không phải đối thủ của hai người bọn họ, lại thêm có trên một trăm tên tinh nhuệ âm thầm, có lẽ nhanh chóng sẽ tìm thấy bọn họ, sau khi ra ngoài nàng lại thu ngân châm cũng không muộn.
Hiệu quả cách âm trong phòng tối này cực tốt, bên ngoài gây ra náo động ầm trời, bên trong cũng không truyền vào chút nào. Ôn Noãn nhắm mắt đang định dưỡng thần một chút, vách tường dựa vào sau lưng lại giống như mơ hồ có chấn động, nàng cả kinh trong lòng ngồi dậy, dán lòng bàn tay lên vách tường… Không cảm nhận được bất cứ khác thường nào, may mà không đau khổ tới mức gặp phải động đất vào lúc này. Cho dù là ảo giác của mình, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà một lần nữa dựa thân thể trở về vách tường. Nhưng thân thể của nàng vừa mới chạm vào mặt vách, vách tường kia lại chấn động một lần nữa, chấn động đến thân thể nàng không kịp phản ứng bổ nhào về phía trước hất Quân Dập Hàn trên người ra, trong lòng bàn tay không biết đụng phải vật gì, phiến đá dưới người đột nhiên chuyển một cái, nàng và Quân Dập Hàn lại một lần nữa không chút lưu tình lộn xuống.
Nàng chửi thề, dưới khó khăn khổ sở như vậy lại thật sự gặp phải động đất, nàng rốt cuộc đã lật mấy lần nấm mốc!
Ôn Noãn bay trên không ôm chặt Quân Dập Hàn trong ngực căm phẫn mắng to, nhưng nàng còn chưa kịp mắng xong hai người đã rơi xuống mặt đất, chăn vốn đắp trên người Quân Dập Hàn chẳng biết từ khi nào bọc lên người nàng, thân thể nàng vốn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy quanh thân bọc một tầng bông vải mềm, hai người ôm nhau nhanh như chớp lăn xuống theo sườn dốc.
[email protected]“Bạch thống lĩnh, ở đây có một phòng ngầm.” Tường bị “Động đất” phá hủy thò vào một cái đầu, tiếp theo một câu, “Nhưng mà bên trong không có ai.”
Bạch Ưng lướt gấp mà đến nhấc chân nhảy lên đạp về cái mông cong lên của hắn, đầu kia lập tức xông tới, người bị nhét vào.
“Tra một chút xem có gì khác thường không?” Bạch Ưng ở bên ngoài ra lệnh.
Thuộc hạ bị đạp vào vuốt ve cái mông bị đạp đau, cầm mồi lửa lên chiếu xung quanh, chỉ thấy trừ bụi đất đầy nền ra thì không có gì cả, liền đáp lại: “Bẩm báo thống lĩnh, bên trong không có gì khác thường.” Nói xong lại “Ah” một tiếng, Bạch Ưng lập tức thò đầu vào trong cửa động hỏi, “Lại có phát hiện ra cái gì?”
“Có một con nhện cực lớn.” Thuộc hạ này bắt lấy con nhện lớn bằng trứng vịt giống như hiến vật quý nâng lên trước mặt Bạch Ưng, Bạch Ưng không hề chuẩn bị tâm tư bị sợ đến đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, mà thuộc hạ này vẫn vò đầu cười hì hì nhìn hắn! Hắn thẹn quá thành giận tung một cước đá phiến đá bên cạnh che cửa động lại, cắn răng nói, “Ngươi cứ ở yên trong động bàn tơ đó cho ta.”
Hắn mới vừa đứng lên vỗ vỗ bụi trên áo bào, lại thấy Lạc Phi thử thăm dò xoay xoay lư hương đặt trên giá bên cạnh bồn hoa, sàn nhà kia bỗng nhiên trượt ra lộ ra một đường hầm. Lạc Phi nghiêng đầu nói với hắn: “Hai người kia chắc chạy trốn từ trong đường hầm này, bây giờ ta dẫn người đuổi theo, ngươi ở đây dẫn người tiếp tục lục soát, nếu lục soát không có kết quả thì trở về Vương phủ trước, bên trong phủ không thể không có ai.”
“Ta hiểu.” Bạch Ưng gật đầu. Hắn cùng với Lạc Phi và Vương gia đều không ở trong phủ, nếu chuyện này bị tiết lộ một chút tiếng gió ra ngoài, hậu quả của thế cục lập tức khó mà lường được.
Trên đất Lạc Phi Bạch Ưng binh chia hai lối, dưới đất Ôn Noãn vuốt ve đầu óc mờ mịt chui ra từ trong đống chăn cuốn, “Có bị thương chỗ nào không?” Giọng nói yếu ớt của Quân Dập Hàn truyền đến bên tai nàng.
“Chàng đã tỉnh?” Ôn Noãn mừng rỡ, mặc dù có thể cảm thấy hắn dựa vào bên cạnh nàng, nhưng bốn phía hoàn toàn tối đen như mực một chút ánh sáng cũng không có, nàng không nhìn thấy hắn. Nàng sờ vào ngực, dạ minh châu lại không biết lăn đi chỗ nào, trong lòng nhất thời cực kỳ đau khổ, ông trời cũng quá tàn nhẫn, ngay cả dạ minh châu thứ duy nhất nàng dùng để chiếu sáng cũng khiến cho nàng cầm không được, đây là định vây chết nàng đang sống sờ sờ.
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Nàng đang cực kỳ đau khổ, trước mắt lại đột nhiên hiện lên quầng sáng vàng, nàng giơ tay lên che cặp mắt nhất thời không kịp thích ứng nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy là Quân Dập Hàn đốt mồi lửa. Chẳng lẽ đây chính là ông trời lấy đi dạ minh châu thì nhất định sẽ cho ngươi một mồi lửa trong truyền thuyết sao? Ôn Noãn nhếch nhếch khóe môi, định cười nhưng lại cảm thấy tình huống trước mắt mà cười thì không nổi.
“Lúc roi xuống thì vừa tỉnh.” Hắn giùng giằng ngồi dậy, Ôn Noãn vội vàng đưa tay đỡ hắn, nhân cơ hội kiểm tra mạch cho hắn, mạch tượng dần ổn độc cũng không thử phá tan ngân châm cản lại ăn mòn tâm mạch, như thế… Tròng mắt nàng khẽ trầm tư.
“Đang nghĩ cái gì?” Hắn nâng mồi lửa lên chiếu bốn phía, nói, “Yên tâm, có ta ở đây nhất định sẽ bình an vô sự đi ra.”
“Ừ, ta biết rõ.” Nàng ngước mắt nhìn hắn, trong mắt không hề nghi ngờ chút nào là tin tưởng. Khóe môi nàng khẽ dâng lên ý cười nói, “Nhưng mà bây giờ ta phải lấy ngân châm trên người chàng xuống trước, lại một lần nữa châm kim ép độc trong người chàng ra một chỗ, chàng nặng như vậy, ta muốn đi ra ngoài nhưng nâng không nổi chàng.” Thật ra lấy tình trạng thân thể bây giờ của nàng không nên hao tổn tâm sức châm kim, thân thể vốn gắng gượng chống đỡ không qua được năm sáu canh giờ, nếu lại hao tâm tổn sức tiếp, chỉ khiến thân thể suy kiệt tăng nhanh. Nàng vốn còn trông đợi vào mấy người Bạch Ưng tới cứu, nhưng bây giờ phía trên xảy ra “Động đất”, bọn họ bị vây khốn ở đây không biết lúc nào mới có thể đi ra, nàng sợ nàng không chống đỡ nổi tới lúc đó. Nếu như thế, chẳng bằng châm kim trước cho hắn, ít nhất cho hắn, nhiều thêm một phần hy vọng sống sót.
“Không được, bây giờ tình huống của nàng cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, có thể chống đỡ đến đâu châm kim cho ta.” Quân Dập Hàn hạ mắt nhìn nàng, tròng mắt đen nhánh như mực đậm, quả quyết từ chối.
“Tình huống của ta có thể tốt hơn của chàng nhiều, không tin chàng xem.” Ôn Noãn đưa khuôn mặt đeo mặt nạ da người vốn không nhìn ra một chút khác thường nào lại gần hắn, ngâm châm trên đầu ngón tay lại không chút chậm trễ châm lên huyệt ngủ của hắn.
“Nàng…”
“Chàng quá ồn, ảnh hưởng tới ta khai triển, vẫn ngủ trước một giấc dưỡng cho tốt tinh thần thì hơn.” Ôn Noãn nhanh chóng đưa tay nhận lấy mồi lửa từ trong tay hắn rơi xuống, trong mí mắt hắn chậm rãi khép lại một nửa mặt mày hiện vẻ tức giận nói. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nàng cắm mồi lửa vào trong đất bùn bên cạnh, khoảnh khắc khi tròng mắt hắn khép lại hoàn toàn, khuôn mặt nàng nghiêm nghị, tập trung mà nghiêm túc. Một trăm cây ngân châm tốn hết gần nửa canh giờ, nàng giơ tay áo lau mồ hôi từng tầng trên trán, gắng gượng không để ý tới nghỉ ngơi bắt đầu tiếp tục châm kim, bây giờ đã không còn thời gian dư thừa cho phép nàng lãng phí.
Từng cây ngân châm đâm xuống, còn chưa châm được một nửa, nàng lại cảm thấy đầu càng ngày càng choáng mắt càng ngày càng hoa, thậm chí ngay cả tay cầm ngân châm cũng bắt đầu khẽ run, một huyệt vị phải điều chỉnh nhiều lần mới có thể châm xuống. Nàng lắc đầu một cái, thử khiến cho đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng mới vừa lắc hai cái, đầu óc không rõ ràng, khí huyệt tràn đầy lật chuyển giữa ngực cũng không đè nén nổi nữa, nàng đột nhiên nghiêng người, một ngụm máu tươi phá hầu mà ra thấm vào trong đất bùn, nếu chậm một chút, ngụm máu này sẽ ói lên trên người Quân Dập Hàn.
Nàng đưa tay lau vết máu trên khóe môi, nhắm mắt điều khí, sau khi phun ngụm máu này ra cảm giác hoa mắt chóng mặt ngược lại giảm bớt một chút. Nàng không để ý nghỉ ngơi nhiều, lập tức quay người về tiếp tục châm kim.
Châm kim đến một cây cuối cùng, tay Ôn Noãn run đến càng lợi hại, vốn không thể chính xác hạ châm được. Nàng cắn chặt răng, dùng ngân châm điều chỉnh mấy huyệt vị của mình, cùng lắm thì sống ít đi một hai canh giờ là được. Sau khi ngân châm điều chỉnh trong chốc lát, tinh thần xu thế uể oải của nàng đã khôi phục lại mấy phần, tay cũng biến thành miễn cưỡng có thể khống chế tự nhiên.
Nàng cắn răng cố hết sức tăng nhanh tốc độ châm kim, mồ hôi trên trán đã thấm ướt cổ áo của nàng, nàng lại giống như không thấy chỉ tập trung toàn bộ tinh thần lên ngân châm dài ngắn không đồng đều trên tay.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, một cây ngân châm cuối cùng trong tay Ôn Noãn rơi xuống. Nàng thở phào, quanh thân giống như đột nhiên thoát lực thân thể mềm nhũn nằm ở bên cạnh Quân Dập Hàn, chỉ cảm thấy có đợt sóng như bóng tối vô biên đang vọt tới muốn cuốn nàng đi. Muốn cuốn, ít nhất cũng phải Quân Dập Hàn bình an vô sự, muốn cuốn, ít nhất cũng không thể để cho hắn tận mắt nhìn thấy.