Editor: Puck
“Ngươi nói láo!” Ngọc Dao kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, giọng nói gấp gáp nói với Trần Chưởng môn, “Sư phụ, đồ nhi không có, ngài đừng nghe Thanh Nịnh nói lung tung, muội ấy đây là bỏ đá xuống giếng, muốn hãm hại đồ nhi.”
“Con bé cũng chỉ nói một câu nhìn thấy ngươi và nam tử áo xám hành động bất tiện ở chung một chỗ, ngoài ra không nói gì khác, ngươi hoảng hốt như vậy làm gì? Sao lại khẳng định con bé bỏ đá xuống giếng hãm hại ngươi? Con bé vì cớ gì phải hãm hại ngươi?” Trần Chưởng môn đi tới trước người Ngọc Dao, từ trên cao nhìn xuống mà nói, “Hay chẳng lẽ ngươi có tật giật mình?”
“Không, không phải, đồ nhi không có.” Ngọc Dao nắm lấy áo bào của bà vội vàng phủ nhận.
“Vậy ngươi liền nói cho vi sư, tên nam tử áo xám kia là ai? Tại sao hắn lại xuất hiện ở Đan Hà Phong?”
“Đồ nhi không biết người áo xám gì cả, sư phụ ngài nhất định phải tin tưởng đồ nhi.” Ngọc Dao ngửa khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt lên nhìn Trần Chưởng môn, trong mắt chứa đầy nước mắt, “Sư phụ, ngài nuôi dưỡng đồ nhi từ nhỏ cho đến lớn, Ngọc Dao có tính tình gì chẳng lẽ ngài còn không rõ ràng sao? Bây giờ chỉ vì một câu nói của Thanh Nịnh, ngài liền hoài nghi đồ nhi như vậy, sư phụ, chẳng lẽ vì Ngọc Dao nhất thời hồ đồ làm sai chuyện, ngài lại không tin đồ nhi như vậy rồi sao?”
Trần Chưởng môn im lặng, nhìn đại đồ nhi bà thương yêu nhất, chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565506/quyen-2-chuong-37-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.