Editor: Puck -
“Tránh ra!” Lạc Phi gầm lên, một roi ngựa vang lên tiếng vang dội sắc bén trong không trung, “Không nhường đường nữa, bản Tướng quân trực tiếp quất roi lên người ngươi.”
Tần Hoài Xuân lui về sau hai bước, liếc nhìn mình trong phạm vi an toàn, cực kỳ dễ chịu nói: “Không biết Tướng quân đi đâu, có lẽ chúng ta có thể kết bạn đồng hành.”
Ha ha, người này đúng là một diệu nhân! Sở Hoan phun xác hạt dưa ra nhìn Lạc Phi giận đến mặt xanh mét cười vui vẻ, tròng mắt hắn đảo vòng vòng, nhìn vẻ mặt người xung quanh cũng tràn đầy ý bát quái nồng đậm mắt đảo quanh hai người Lạc Phi và Tần Hoài Xuân, hắn lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt để chạy trốn, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tay Lạc Phi đang cầm roi vang lên ken két, hắn đang định thúc ngựa tiến lên hung hăng quất cho hắn một roi, lại nghe thị vệ sau lưng vội bước lên trước nói: “Tướng quân không xong, trên xe chạy trốn.”
“Còn không đuổi theo.” Lạc Phi ở trên lưng ngựa nhìn buồng xe trống không, lại dõi mắt vừa nhìn, lập tức phát hiện Sở Hoan đang chạy nhanh nhẹn như thỏ trong đám người, lúc này giục ngựa đuổi theo.
Danh xưng tiểu Bá vương Kinh thành của Sở Hoan cũng không phải hư danh nói chơi, hắn thấy Lạc Phi đuổi theo, khóe môi dâng lên ý cười vô lại, sau một khắc, toàn bộ chỗ hắn chạy qua thành “Khu vực gặp nạn lớn”, toàn bộ trên đường là cảnh tượng náo loạn gà bay chó sủa người ngã ngựa đổ, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565493/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.