“Theo ta ra ngoài đi dạo có được không?” Ôn Noãn uống thuốc, nắm tay Quân Dập Hàn, trong tiếng cười mang theo vài phần lấy lòng mở miệng.
“Không được.” Quân Dập Hàn không chút suy nghĩ cự tuyệt, “Thân thể nàng vừa mới tốt lên một chút, không nên ra ngoài đi dạo.”
“Nhưng ngày ngày sống ở trong phòng rất buồn bực, ta muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.”
“Lát sau lại mở cửa sổ cho nàng.”
“Lại ngốc ở đây ta sẽ nghẹn chết mất.” Trên mặt Ôn Noãn hiện lên vài phần uất ức nhìn chằm chằm vào hắn biểu đạt khát vọng mãnh liệt nơi đáy lòng, nhưng mà chỉ có đáy lòng nàng hiểu, nàng không muốn lãng phí thời gian còn lại một chút ở trong phòng này, nàng muốn đi cùng hắn đến nhiều nơi hơn, có thể có nhiều hồi ức tốt đẹp hơn.
“Nhưng thân thể của nàng.” Trong giọng nói của Quân Dập Hàn cuối cùng mang theo vài phần thỏa hiệp.
“Không phải còn có chàng sao.” Ôn Noãn tỏ vẻ hớn hở, “Chàng cõng ta.”
“Nàng ấy!” Quân Dập Hàn cưng chiều nhéo gò má của nàng, “Đều nói người ngã bệnh giống như hài tử, không ngờ nàng đúng thật là vậy.”
“Chàng đây là ghét bỏ ta?” Ôn Noãn lườm nguýt mang theo vẻ bất mãn nhìn hắn.
“Vi phu sao dám.” Quân Dập Hàn lập tức nghiêm nghị nói, “Vi phu nhất định kính cẩn nghe theo lệnh của phu nhân.”
“Vậy thì tốt, chúng ta đi miếu nguyệt lão trước.” Ôn Noãn lập tức vén chăn lên định xuống giường luôn.
“Chậm một chút.” Quân Dập Hàn bất đắc dĩ ngăn cản động tác của nàng, cúi người ôm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565459/quyen-1-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.