Ôn Noãn sững sờ, ngay sao đó trên mặt lộ vẻ gian manh lại cười dữ tợn, tay cầm quyển sách nâng cằm hắn lên nói: “Ơ, tiểu nương tử có dáng dấp không tệ, nào, cười cho đại gia một cái.”
“Ầm.” Nàng vừa mới dứt lời, bỗng nhiên vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, hai người giữ nguyên dáng vẻ đùa giỡn và bị trêu ghẹo cùng nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy Sở Hoan bị ngã ở đầu tường tạo thành hình con rùa đang giùng giằng nhổ đầy bụi đất trong miệng ra, vẻ mặt ngượng ngùng đi lên phía trước.
Sở Hoan ngước mắt vụng trộm mong muốn Quân Dập Hàn vẫn bị Ôn Noãn dùng sách nâng cằm lên, nuốt ngụm nước miếng, mi mắt buông xuống, giọng căng thẳng: “Tam ca, tam tẩu.”
“Sở Hoan, gần đây đệ lại ngứa da?” Quân Dập Hàn nhìn Sở Hoan cả người đầy bụi bẩn trước mắt, sắc mặt âm trầm hỏi.
“Không có.” Sở Hoan rụt cổ lại, lắp bắp nói, “Đệ có chuyện tìm tam tẩu.”
“Tìm tam tẩu của đệ có cần lật tường viện này không?” Quân Dập Hàn cười như không cười nhìn hắn, “Cửa chính Hàn Vương phủ bài trí để không đó còn chưa đủ để tiểu Bá Vương Kinh thành này hoành hành?”
Da đầu Sở Hoan hơi tê dại, nhịn kích động muốn leo tường trốn chạy nhỏ giọng nói: “Tam ca, đệ sai rồi.”
“Tới đây ngồi, tìm ta có chuyện gì?” Ôn Noãn nhìn Sở Hoan bị Quân Dập Hàn chỉnh đến hơi khổ sở, nên cười cười chỉ bàn trà bên cạnh giải vây.
Sở Hoan thận trọng nhìn sắc mặt Quân Dập Hàn, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565457/quyen-1-chuong-99-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.