“Vâng.” Bạch Ưng chỉ đành lĩnh mệnh lên tiếng.
Bên trong thành Lăng Châu, một công tử áo trắng tướng mạo tuấn mỹ nhìn bố cáo chiêu mộ dán trên tường, khóe môi khẽ câu, vạch đám người ra tiến lên, không chút do dự xé bố cáo xuống.
“Ngươi biết y thuật?” Bạch Ưng nhìn nam tử được mang tới trước mặt, nhìn như thế nào cũng là một tiểu bạch kiểm mặt ngọc, hơi chần chừ hỏi.
“Hiểu sơ một hai.” Công tử áo trắng nhếch môi cười khẽ, vẻ mặt lạnh nhạt thong dong.
Mặc dù hắn mở miệng khiêm tốn, nhưng thái độ như gió nhẹ nước chảy, lại càng khiến cho người ta có cảm giác trong lòng đã có dự tính, không hiển sơn lộ thủy *, Bạch Ưng suy nghĩ một chút rồi gọi người đưa hắn đi vào huyện An Nhân ra mắt Vương gia.
(*) hiển sơn lộ thủy: cách nói văn vẻ của việc bộc lộ tài năng bản thân
“Thảo dân Cố Hàn ra mắt Vương gia.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on Công tử áo trắng làm lễ ra mắt với Quân Dập Hàn đang trấn an quần chúng gặp tai họa, điều động phát ra vật tư.
“Cố công tử miễn lễ.” Ánh mắt Quân Dập Hàn khẽ xẹt qua mặt hắn rồi khựng lại, bước chân hắn khẽ nhúc nhích đến gần Cố Hàn hai bước, quả nhiên, trong không khí vẩn đục có mùi thơm lạ lùng truyền đến, tròng mắt hắn tối dần, giống như vui giống như giận, công tử áo trắng lại thản nhiên đón nhận ánh mắt hắn, cười cười nói, “Vương gia, không biết bây giờ chỗ nào cần người trợ giúp một tay?”
“Nơi nào cũng không cần.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565442/quyen-1-chuong-88-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.