“Thật sự cái gì cũng không nhìn thấy.” Đầu hắn hơi nghiêng, ánh mắt như nước nhìn Ôn Noãn, khuôn mặt tuấn tú bao phủ trong trời chiều nhàn nhạt, khóe môi mang theo nụ cười vài phần như ảo mộng, “Ta sợ đây là giấc mộng, cho rằng nàng sẽ không đến, đến thời khắc này ta có thể xác định đây cũng không phải là mộng, nàng tới thật, Hà nhi.”
Quân công tử là Quân Hạo Thiên, không phải Sở Hoan?
“Thần phụ bái kiến Hoàng thượng.” Ôn Noãn yên lặng thở dài trong lòng, không biến sắc lui về sau một bước cúi người hành lễ nói.
Nụ cười nơi khóe môi Quân Hạo Thiên cứng đờ, “Lúc này chỉ có hai người, Hà nhi không cần đa lễ.”
“Thần...”
“Món ăn sắp lạnh, dùng bữa trước đi, những món ăn này đều là món ăn nàng yêu thích trước kia, nàng xem có hợp khẩu vị của nàng không, nếu không hợp, lại kêu người đi làm lại.” Quân Hạo Thiên trực tiếp cắt đứt lời nàng, không muốn nghe xưng hô “Thần phụ” cung kính lễ độ của nàng nói chuyện với hắn.
Ôn Noãn ung dung ngồi xuống, lúc này đã tới, cũng không đến nỗi thấy là hắn thì xoay người rời đi, nhưng chuyện này nàng nghĩ nàng cần phải giải thích rõ với hắn, nhưng nàng còn chưa mở miệng, Quân Hạo Thiên đã rót ly rượu vì nàng trước: “Hà nhi, cám ơn.” Cám ơn nàng cuối cùng chịu gặp ta, mà không phải coi ta là người xa lạ đẩy ra khỏi thế giới của nàng.
Lời của Ôn Noãn nhất thời mắc kẹt trong cổ họng, hèn mọn trong giọng nói của hắn khiến cho trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565438/quyen-1-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.