Chưởng như gió trong bén nhọn xen lẫn âm hàn trong nháy mắt đã tới, Ôn Noãn bay lên lật người linh hoạt tránh ra, Vương công công sau lưng giống như chó hoang phát điên đuổi giết không buông, chưởng như gió càng thêm nhiều chiêu mãnh liệt đánh ra, trong lòng nàng dâng lên tức giận, đầu ngón tay búng ra một viên đạn đánh về phía tẩm cung của Thái hậu, “Ầm” một tiếng, trên tẩm cung của Thái hậu dâng lên ngọn lửa cao hơn trượng.
“Tẩm cung của Thái hậu cháy rồi, mau cứu hỏa.” Gần như ngay khi ngọn lửa dâng lên, đã có thị vệ ở cách đó không xa lớn tiếng kêu, tiếp theo đó là tiếng huyên náo càng ngày càng lớn vang lên.
“Còn không mau đi hộ tống nam nhân ngang tàng kia của Thái hậu rời đi.” Ôn Noãn lạnh giọng cười nói, ngay sao đó thừa dịp Vương công công cả kinh, trong nháy mắt bắn ra một chùm ngân trâm, tự nhiên rời đi.
Vương công công căm hận nhìn theo bóng dáng nhanh chóng tan biến trong đêm tối, phi thân lao về phía tẩm cung của Thái hậu, lúc này bên ngoài tẩm cung Thái hậu dày đặc bóng người, còn có thị vệ tiến lên gõ cửa nói: “Thái hậu, phía trên tẩm cung của ngài rớt lửa trời, xin Thái hậu cho phép các nô tài lên nóc phòng dập lửa.”
Sau khi Mộ Dung Tịnh bình phục lại hơi thở, cau mày khẽ nói với Tào Phụng Chi vẫn gục ở trên người mình: “Có người đến, còn không mau rời đi.”
Tào Phụng Chi lại động hai cái trên người bà ta rước lấy Mộ Dung Tịnh cắn răng hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565434/quyen-1-chuong-84-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.