Nàng cầm cái hộp lên cất bước rời đi, lại nói: “Bổn Các chủ không biết ngươi vì lý do gì mà lựa chọn từ bỏ quá khứ, nhưng bổn Các chủ phải nhắc nhở ngươi, cho dù ngươi là Vu Di hay là người phương nào khác, chỉ cần ở lại Minh Nguyệt các, về sau chỉ là một dược bộc * của Minh Nguyệt các ta, ngươi hiểu chứ?”
(*) dược bộc: dược = thuốc, bộc = nô bộc.
“Tự nhiên.” Câu trả lời của hắn vẫn đơn giản như vậy.
“Các chủ thật sự muốn lưu hắn lại?” Sau khi trở lại phòng nghỉ ngơi của Ôn Noãn, Huyền Nguyệt hơi lo lắng hỏi.
“Ừ.” Ôn Noãn nhàn nhạt lên tiếng, nhưng trong lòng hơi phiền muộn, nàng vẫn không buồn ngủ.
“Vậy có cần thuộc hạ phái người âm thầm quan sát hắn không?”
“Không cần, từ trước đến giờ bổn Các chủ dùng người thì không nghi ngờ, nếu đã nghi ngờ thì đừng nên dùng người.” Ôn Noãn uống một ngụm trà nói: “Hắn không phải người thường, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày rời đi, nhưng lại quá không liên quan đến chúng ta, hôm nay cũng chỉ mượn hắn làm phương tiện hiểu rõ ràng chút chuyện thôi, không cần để ý đến.”
“Dạ.”
Sau khi Huyền Nguyệt lui ra, Ôn Noãn mới ăn một miếng bánh ngọt, lại thấy Thanh Ca tỏ vẻ không vui không buồn tiến đến, chân mày tinh tế của nàng ấy khẽ nhíu lại: “Các chủ, gần đây d1en d4nl 3q21y d0n thuộc hạ mơ hồ cảm thấy tử cổ trong cơ thể dường như có chút động tĩnh.”
“Hả? Đây là chuyện tốt, vì sao ngươi còn cau mày?” Ôn Noãn vui mừng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565426/quyen-1-chuong-79-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.