“Bổn Vương cũng lường trước được như thế.” Quân Dập Hàn khẽ nhấp một hớp trà tùy ý nói, “Tối hôm qua ánh sáng hơi mờ chưa nhìn rõ hình dáng tướng mạo của các hạ, hôm nay cẩn thận nhìn.” Hai mắt hắn dần trở nên tĩnh mịch, “Thật ra khiến bổn Vương nhớ tới một người.”
“Vậy sao?” Nàng phối hợp mở miệng.
“Ừ.” Hắn khẽ gật đầu khó có thể thấy, tiếng nói thật bình tĩnh, “Giặc cướp đã từng bắt cóc Vương phi của bổn Vương.”
“Tướng mạo tại hạ rất đại chúng, hơi giống nhau cũng không có gì là lạ.” Môi nàng mỉm cười tỏ vẻ trấn định.
“Xác thực.” Vẻ mặt hắn không hề có chút biến hóa nào, giống như không hề hoài nghi lời giải thích của nàng, lại nói, “Lúc trước ngươi nói với bạn bè của bổn Vương, bổn Vương là chủ tử của ngươi?”
“Chẳng lẽ Điện hạ ghét bỏ tại hạ?”
Bốn lượng gạt ngàn cân?
“Các hạ có một tay y thuật tốt, bổn Vương vẫn chờ các hạ cứu trị, hai chữ ghét bỏ từ đâu mà đến?” Vẻ mặt nơi đáy mắt Quân Dập Hàn khó phân biệt, giọng nói ôn hòa, “Bổn Vương nghe nói lần này ngươi xuống núi vì đi Hương Mãn lâu tìm tuyết ly não, cuối cùng không tiếc phóng hỏa bắt gã sai vặt vì để có thể gặp được ông chủ của Hương Mãn lâu này, các hạ vì bổn Vương chữa bệnh, sao chuyện tốt của bổn Vương lại để các hạ lao tâm lao lực, bổn Vương cũng tự nên ra sức mới đúng.”
Hắn nói xong, giơ tay gõ nhẹ, cửa phòng được mở ra, một nam tử thân hình hơi mập bị hộ vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565375/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.