Thân thể đang nằm xuống của nàng cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, là hắn?
Đêm đó trên nóc phòng hắn cứu nàng lại hại nàng!
Chân mày nàng vốn nhíu chặt nổi lên phiền muộn, suy cho cùng hôm nay xui xẻo triệt để sao?
“Thế gian này phồn hoa ngàn vạn, tại hạ còn chưa thưởng thức đủ, sao cam lòng chết đi.” Nàng nhịn đau đứng dậy, cười như không cười nhìn hắn.
“Các hạ thật sự có nhã hứng, lại không nề hà vất vả tới đây ngắm cảnh?”
“Ừm, mới vừa rồi thật sự thưởng thức ra ‘Cảnh’.”
Dáng người cao ráo của hắn đi ra từ chỗ ánh sáng lốm đốm, mặt nạ màu bạc hiện lên điểm sáng khiến khí lạnh trên mặt nạ bạc lui đi vài phần, hai tròng mắt vẫn nhàn nhã thong thả dò xét nàng từ đầu đến chân, hắn hơi tiếc nuối nói, “Nếu các hạ không có ý định tự sát, nhìn tình huống trước mắt, chắc hẳn hơn chừng nửa khắc nữa phải chết.”
“Tại hạ phúc lớn mạng lớn, dĩ nhiên không chết được.”
Một tay nàng thả lỏng phía sau siết chặt, cố nén đau đớn bứt rứt từ miệng vết thương truyền đến, bởi vì mất máu quá nhiều mà mặt hơi tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười lạnh nhạt, “Nếu các hạ định ngắm cảnh ở đây, tại hạ sẽ không quấy rầy, cáo từ.”
Nàng không rõ người này là địch hay là bạn, nhưng nàng rõ ràng hắn tuyệt đối không phải người lương thiện, loại người này vẫn nên cách càng xa càng tốt.
“Gặp lại đã có duyên, cảnh đẹp như thế một người thưởng thức cũng cảm thấy hơi cô đơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565373/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.