Quả nhiên không cóchuyện gì tốt, Ôn Noãn nhìn bóng lưng Vương công công luôn mang theo mấy phần âm khí rời đi, che miệng ngáp một cái, lười biếng kéo thân hình đi về viện mình.
Đi chùa Hộ Quốc cầu phúc cho Quân Dập Hàn? Ừ, chủ ý này không tệ, nàng đang cân nhắc dùng biện pháp mới gì khiến Quân DậpHàn sớm đi, hôm nay vừa đúng cầu được các tiên nhân sớm thu yêu nghiệtnày.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, xe ngựa đã đợi trước cửaVương phủ, mí mắt Ôn Noãn khổ sở đánh nhau, kéo hơn phân nửa sức nặngthân thể dựa trên vai gầy nhỏ của Minh Nhi, mặc cho nàng ấy dìu mình vềphía xe ngựa.
“Tiểu thư, tỉnh.” Minh Nhi nhỏ giọng kêu lên bên tai Ôn Noãn.
“Không cần tỉnh, em trực tiếp đỡ ta lên xe.” Ôn Noãn mơ hồ nói, thuận tiện giơ tay lên che miệng ngáp một cái.
“Không phải, tiểu thư, Vương gia ở bên cạnh xe ngựa chờ tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại?” Minh Nhi rất lo lắng lắc lắc nàng.
“Thiên vương lão tử tới cũng không... Đợi chút, Vương gia?” Ôn Noãn cố gắngtrợn to tròng mát buồn ngủ mông lung, quả nhiên thấy Quân Dập Hàn khoácáo choàng trắng đứng thẳng người bên cạnh xe ngựa vàng cao quý đẹp đẽ,ánh mặt trời vừa ló ra, bình minh dần lên, một đường sáng vàng chiếu lên trên mặt tái nhợt của hắn làm cho dung nhan hoàn mỹ được thắp sáng, môi như tuyết mịn phủ mai đỏ, con mắt hàm chứa ánh sáng lấp lánh như ánhsáng bạc, mặt mày như thơ như vẽ, mũi tuấn tú thẳng tắp.
Thế gian muôn vàn phong lưu, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565360/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.