(*) Thời xưa gọi các chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng
“Vương gia.” Nàng đáp lại bằng tiếng gọi giống như thâm tình khẩn thiết, tình ý khó nén như nhiều năm tương tư cuối cùng gặp được, bước nhanh về phíatrước lao vào trong ngực hắn, vốn còn một hơi treo ngược, nhìn hắn kéotheo như vậy cũng là chịu tội, nàng không ngại làm chút việc thiện giúphắn một chút.
“Khụ khụ.” Quân Dập Hàn bị nàng chạy như bay kíchtình va chạm vào ngực, giữa ngực không ức chế được chấn động, ho khannhư muốn tê liệt phế phủ, không ngoài dự tính phun ra ngụm máu lớn nhưthế, hắn liều mạng đến một hơi cuối cùng nói, “Là bổn Vương sơ sót,khiến Vương phi chịu khổ, hiện giờ có thể chính mắt nhìn thấy Vương phibình yên vô sự trở lại, bổn Vương cũng yên... Yên tâm...”
Rốt cuộc phải chết rồi sao?
Ôn Noãn mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt lại vẻ mặt kinh hoàng, tay chân luống cuống giơ tay áo lau lung tung vết máu bên môi hắn, tốn sức đỡQuân Dập Hàn toàn bộ vóc người đè lên vai nàng, giọng nàng nức nở laymạnh hắn, “Vương gia, chàng không sao chứ? Vương gia, chàng nói vài lờiđi, ngàn vạn lần không được hù dọa vi thê? Vương gia, chàng tỉnh...”
“Rầm.” Ôn Noãn dùng sức lay quá mạnh, Quân Dập Hàn ngã ngửa người về phía sau, đồng thời dưới chân nàng “trượt” một cái không gì giữ lại đè lên ngườihắn.
Lần này phải chết đi!
Một va hai lay ba đè, ba kế liên tiếp ra trận, cũng không tin giày vò không chết hắn!
Vậy mà...
“Phu... Nhân...” Hắn thoi thóp một hơi vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565357/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.