“Khốn kiếp, ngườiđâu? Người gia kêu các ngươi canh đi đâu?” Sở Hoan giật khăn che mặtxuống, lửa giận tăng cao, quát hai người hộ vệ canh cửa, trong vẻ mặttức giận xen lẫn mấy phần hoảng hốt, hắn vốn cướp nữ nhân này tới dọa sợ một chút để cho nàng ta tỉnh lại, hơn nữa thừa dịp trước khi tối trờithần không biết quỷ không hay đưa người trở về, nhưng bây giờ không thấy người, nếu để cho tam ca biết... Hắn không dám tưởng tượng.
“Gia, bọn thuộc hạ vẫn canh giữ ở cửa chưa bao giờ rời đi, thật sự không biết không thấy Vương phi lúc nào.” Hộ vệ cao nhìn trong phòng vắng vẻ trànđầy uất ức trả lời.
“Không biết?” Sở Hoan nhảy dựng lên đập mộtcái lên đầu người hộ vệ cao, “Gia để cho các ngươi giữ cửa, bây giờkhông thấy người, ngươi lại nói cho gia rằng ngươi không biết!”
“Gia, có lẽ Vương phi tự mình chạy về Vương phủ rồi cũng không chừng.” Hộ vệvóc dáng thấp ngẫm nghĩ một chút rồi nói lên suy nghĩ của mình.
“Bốp.” Sở Hoan giơ tay lên tát cho hắn một cái, giận dữ hét: “Cửa sổ vẫn bịkhóa cực kỳ chặt chẽ, ngói trên đầu không động, đất dưới chân không bịđào bới, nàng ta là con khỉ gầy vai không thể khiêng tay không thể xách, chẳng lẽ lại biết bay lên trời chui xuống đất sao?” Tròng mắt đen giậndữ của hắn híp lại, “Hay các ngươi nhận được chỗ tốt của Vương phi thảnàng ta ra rồi hả?”
“Gia, bọn thuộc hạ oan uổng, từ sau khi ngàiđi bọn thuộc hạ không mở cửa phòng, quả thật không thấy Vương phi từtrong phòng ra ngoài, Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565354/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.