“Đã là chuyện linh tinh thì không cần để ở trong lòng.” Ôn Noãn nói hờihợt, nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất chua xót, trùng hợp mấy ngày nay thật là đau đớn, đầu tiên là đêm động phòng hoa chúc, nàng “Đè” QuânDập Hàn rồi, ngay sau đó trong xe ngựa, Quân Dập Hàn hôn mê, nàng lại“Đè” người ta, trở lại tối hôm qua, nàng vẫn “Đè” người, nếu trùng hợpnhiều như vậy mà không có lời nói đồn đại không tốt nào đồn ra, nàng mới thấy thật kỳ quái.
Thôi, nếu nàng, ừ, danh tiếng “Dữ dội?” đãtruyền ra, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ vả lại “Hớn hở” tiếp nhận.
Nàng là người hiện đại, tất nhiên không hề coitrọng những thứ hư vô này, hoàn toàn chỉ là mấy người nhàm chán nóihuyên thuyên mà thôi, chỉ cần ngươi không để ý, qua vài ngày nó cũng tựnhiên phai nhạt.
Ôn Noãn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, khóe mắtđang nhìn nơi nào đó khẽ dừng lại, chân mày ngọn núi hơi nhếch lên chỉvào nơi đó: “Ta nhớ mấy cây hoa sơn trà kia còn nở rất đẹp, sao hôm nayhoa rũ lá héo.”
Minh Nhi nhìn theo phương hướng tiểu thư chỉ, quả thật thấy mấy cây hoa sơn trà như gà trống bại chiến ỉu xìu ủ rũ, trênkhuôn mặt nhỏ nhắn mới phai nhạt bớt mấy phần bực tức lại nổ ra bão táp, “Nhất định là Vương Bá lão đầu kia lười biếng không chăm sóc tốt câyhoa của tiểu thư, Minh Nhi phải đi gọi lão đầu tới ngay.” Nhìn mấy bụicây hoa sơn trà tiểu thư cố ý để người dời từ trong sân phủ Tướng quânqua, những hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-luoi-co-doc/1565352/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.