Editor: Dung Sa
Lúc đoàn người Cổ Nhược Phong tới thành Bắc Cố thì ánh sáng mặt trời đã nhô lên cao, mặt trời mùa đông chiếu vào người ấm áp, trên đường cái người đến người đi rất náo nhiệt.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm, Si trực tiếp vội vàng thúc ngựa từ từ chạy trên đường phố chính, dừng lại trước cửa một quán cơm không tệ
Vậy mà, qua một lúc lâu cũng chưa có người chào đón.
Mị và Si liếc nhau một cái (Nguyệt viết đên câu này luôn có một chút cảm xúc bỉ ổi, cảm giác mồ hôi nhỏ giọt =.=),rốt cuộc nhảy xuống xe ngựa muốn đi hỏi, cửa tiệm này mở rộng ra, bên trong người đến người đi, xe ngựa của nhóm người mình được chế tạo từ gỗ lim tơ vàng thượng đẳng, quần áo cao quý không thua kém bất kỳ một người nào, lộ vẻ tiền tài quyền thế, lại bị coi như không có, đổi lại là ai cũng phải đi hỏi cho ra nhẽ! Chẳng lẽ nơi này kỳ thị "Dân nhập cư" ?
Vẫn chưa đi vào cửa chính, bên trong liền nhào ra một người, ngăn cản đường đi của Mị: "Vị công tử này, ngài không thể vào." Lời nói coi như là tôn trọng
Mị áp chế lửa giận sinh sôi trong lòng, người ở bên trong rõ ràng là thấy đám người bọn họ rồi, làm như không thấy tạm thời không nói đến, bây giờ còn cản đường đi của hắn như vậy, ngay cả cửa cũng không cho vào, đây là ý tứ gì?
Mặc dù Mị chân chó nhưng cũng chỉ như vậy trước mặt hai chủ tử Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-dien-cua-vuong-gia-khat-mau/1582550/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.