Hôm sau trời vừasáng, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liền cáo biệt ổ chăn ấm áp đểthức dậy. Rửa mặt xong, hai người tiến về phía phòng khách dùng bữa.
Bước vào phòng khách một thoáng, hai người đều cảm nhận được một bầu khôngkhí ngột ngạt, khóe miệng đồng thời cong lên thành hình cung, rất chừngmực, hiểu được người lại có thể biết được tâm tình của chủ nhân thật sựrất tốt.
"Bổn vương tới chậm, khiến mọi người đợi lâu." Trên mặtPhong Huyết Lân treo lên vẻ áy náy, hắn thật không biết những người nàydậy sớm như vậy a!
"Là đám người thảo dân dậy sớm, Vương Gia tớivừa đúng lúc." Cổ Hạo Nhiên khiêm tốn nói, đôi mắt già nua nhìn về phíaCổ Nhược Phong, dường như đang rộng lượng điều gì đó.
"Phu quânmau ngồi đi, tất cả mọi người đang chờ đấy." Cổ Nhược Phong nhìn khắpbốn phía, đem nét mặt của tất cả mọi người nhét vào đáy mắt, cụp tròngmắt xuống, che giấu tất cả suy nghĩ. Xem ra Cổ Hạo Nhiên vẫn chưa biếtchuyện của Cổ Nhược Dao, chuyện lần này thật thú vị rồi
Vị tríchủ tọa ở trên, Phong Huyết Lân tùy ý ngồi xuống, bên trái là Cổ NhượcPhong, bên phải Cổ Hạo Nhiên, kế tiếp là những người còn lại của Cổ gia.
Trên bàn là bát đũa vừa mang lên, mà lúc Phong Huyết Lân tới lại không cóngười nào đứng lên, cho dù là Cổ Hạo Nhiên cũng không chiêu đãi mộttiếng
Điểm này, làm cho Cổ Nhược Phong cực kỳ bất mãn, mặc dù CổHạo Nhiên trên danh nghĩa là nhạc phụ của Phong Huyết Lân, nhưng xét vềthân phận thì vẫn nên đứng dậy! Huống chi, cho tới bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-dien-cua-vuong-gia-khat-mau/1582514/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.