“Hả? Mang theo thánhchỉ?” Chân mày Cổ Nhược Phong khẽ nhếch, những người đó thật có can đảm. Cùng Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là ý cười nồng đậm.
Si ở một bên rùng mình một cái, sao đột nhiên hôm nay trở lạnh vậy? Ngẩng đầu, ánh mặt trời trên cao chiếu rực rỡ…
Sau một khắc đồng hồ, Si im lặng đi theo sau Cổ Nhược Phong và Phong HuyếtLân, nhìn trời, nhìn đất, ngắm hoa, ngắm cỏ, thỉnh thoảng liếc mắt quahai người đang nhàn nhã di chuyển phía trước.
“Si, sao còn ở đây? Mọi người ở sảnh chính không chờ được nữa.” Mị như một trận gió nhẹthổi tới, mặc dù ngoài miệng nói giống như thúc giục, nhưng giọng điệuvẫn là vui sướng khi người khác gặp họa, đáng để cho bọn chúng chờ, bọnchúng cho rằng bọn chúng là ai, mang theo thánh chỉ là giỏi lắm sao, phủ Huyết vương là nơi chúng có thể làm loạn sao? Tốt nhất là chủ tử nên di chuyển một vòng quanh vương phủ đi, cho bọn chúng tức chết!
Sinhìn khuôn mặt Mị lqd viết rõ ràng: “Tiếp tục đi, tiếp tục đi, tiếp tụctừ từ đi dạo đi”, khóe miệng giật giật, cuối cùng tiếp tục bình tĩnh,mạnh mẽ hạ quyết tâm: “Về sau cũng phải giống như Mị vậy! Dạo này, phúchắc là vương đạo!”
“Sao ngươi lại chạy đến đây hả?” Si đến gầnMị, hỏi, mới vừa rồi lúc rút thăm nhìn vẻ mặt khẩn trương của một đámkia, sợ mình rút phải thẻ ngắn! Mà sao, hiện tại thấy chủ tử không nổigiận, liền đến xem náo nhiệt?
Mị liếc mắt xem thường: “Nơi đó quá nhàm chán, cầm một thánh chỉ liền tự cho đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-dien-cua-vuong-gia-khat-mau/1582495/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.