“Tứ tiểu thư, thánh chỉ!” Một câu nói khiến tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Cổ Nhược Phong, kẻ điên này thậm chí có một ngày nhận thánh chỉ?!
Không biết trong thánh chỉ kia tới cùng viết cái gì, ngay lập tức, mọi người trong phòng rơi vào trầm mặc.
Hai mắt Cổ Nhược Phong híp lại, đây là tình hình gì? Mình vừa mới tỉnh lại đã đưa tới phần lễ lớn như vậy? Trong trí nhớ thì Cổ Tiểu Tứ này chưa ai muốn gặp nha, yến hội trong cung cũng chưa từng đi, ngay cả khuôn mặt hoàng đế cũng chưa từng thấy.
Chỉ là, nghĩ thì nghĩ, thánh chỉ này dù sớm hay muộn vẫn phải nhận.
Vì vậy, trước mắt bao nhiêu người, Cổ Nhược Phong đứng dậy, đi tới ngưỡng cửa, trong lòng thầm thấy may mắn là thân thể này đã mặc y phục hoàn chỉnh.
Đợi đến khi Cổ Nhược Phong chậm rãi đi từ trong đoàn người tới sảnh chính, thái giám tuyên chỉ đã đợi đến mức trong lòng đau khổ, nếu không phải gia tộc Cổ gia không dễ chọc, đoán chừng hắn đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
“Cổ Nhược Phong tiếp chỉ ——” một giọng nói lanh lảnh vang lên. Tất cả mọi người trong sảnh chính đều quỳ xuống, trừ Cổ Nhược Phong.
Cổ Nhược Phong là ai chứ? Thái giám này mới ba mươi mấy tuổi mà muốn mình quỳ gối với hắn? Đối với Cổ Nhược Phong thánh chỉ này ngay cả lông gà cũng không bằng, cho nên, hắn cũng đừng mong cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Dù sao trong mắt thiên hạ Cổ Nhược Phong nàng cũng là kẻ điên mười phần, như thế, một người điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-dien-cua-vuong-gia-khat-mau/1582470/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.