(*Những lời hương muốn nói:
Người ta thường nói rằng đọc truyện,viết truyện là tốnthời gian…là vô ích,nhưng với tôi…truyện là một thứ để tôi làm mình vui…Viếttruyện hay đọc truyện là đang bước vào thế giới truyện-một thế giới khiến ngườita quên hiện thực,một hiện thực đau đớn đến nhẫn tâm…khóc..tôi đang khóc…viếttruyện sẽ khiến lòng tôi thanh thản,lòng yên tĩnh lạ…Chương tiếp này tôi viếtkhi mình đang khóc…nên có lẽ chưa được hay…mong mọi người đón đọc…*)
‘’Hạo Thiên! Chờ tôi với!‘’-nó vừa chạy vừa gọi hắn.
Cuối cùng thì nó đã đuổi kịphắn....hộc hộc(mệt chết luôn)
‘’Lúc nãy,tại sao anh …và côgái đó…’’
‘’Im lặng đi…’’-hắn ngắt lờinó.
Nó im bặt lại khi nhìn thấy vẻ tức giận đáng sợ của hắn…
‘’Tôi xin lỗi…cũng vì tôimà…’’
‘’Cô chẳng làm sao cả…’’
‘’Cũng tại tôi…một lần nữatôi phải cám ơn anh rồi…’’
‘’Có gì đâu mà cảm ơn…khôngphải cô mà với người khác ở vào hoàn cảnh như vậy …tôi cũng làm thế…’’-vừa nóihắn vừa đưa ánh mắt của mình nhìn nó-ánh mắt không cảm xúc,lạnh lẽo đến vô cảm.
Hai ánh mắt chạm nhau…tim nóđập mạnh…nó cũng không biết tại sao khi hắn nhìn nó…nó lại như vậy…
‘’Nhưng…cảm ơn …cảm ơnanh!’’-nó bối rối.
Một phút im lặng.
‘’Đi thôi’’-hắn thôi nhìnnó…bước đi.
***
Vào lớp.
‘’Thưa cô,em có chút chuyệnnên vào lớp trễ ạ’’-Hạo Thiên bước vào lớp , theo sau là nó.
Cô đã vào lớp.Hàn Tố Như,ThiHằng và Ngọc Diệp cũng đã ngồi ngay ngắn trong lớp.
‘’Thưa cô,đây là học sinh mớicủa lớp ta ạ’’-hắn chỉ tay mình vào nó và nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi của mình.
Nó vội bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-osin-cua-thieu-gia/2365615/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.