Đã hồi lâu mà không ai nói
gì,nó lấy hết can đảm để cắt sự yên tĩnh:
‘’Sao Hạo Thiên bỏ dở cơm thế
ạ?’’
Không ai trả lời…Nhã Hân hầm hực:
‘’Cô còn dám nói nữa à…cô
không biết mình vừa nói ra điều gì không hả!’’
‘’Thôi đi!’’-bà chủ giờ mới
cất tiếng,giọng hơi bực dọc.
‘’Thy Hương,cháu cứ ăn
đi,đừng lo cho nó…’’
‘’Vâng…âng…ng’’
Nghe lời,nó chẳng nói gì nữa
mà im lặng,nhưng lòng nó nóng như lửa đốt,nó ân hận vì đã nói những lời không
phải,nỡ phá tan bữa cơm đầu tiên mà nó có ở ngôi nhà này.
Cơm tối xong xuôi,nó cùng
những người hầu khác dọn rửa bát đĩa.Lúc nãy,thấy Hạo Thiên chưa ăn được gì,nó
nghĩ chắc hắn còn đói lắm. Rồi lẳng lặng pha nước dâu và lấy ít bánh mì trong
tủ,nó mang lên cho hắn, bởi cũng do mình
mà hắn mới như thế.
‘’Phòng hắn đây rồi!’’
Nó định gõ cửa thì chợt nhận
ra cửa phòng khẽ mở,có lẽ hắn quên khóa cửa.Sợ bị phát hiện,nó im lặng rồi rón
rén bước vào.Phòng không bật đèn…ánh sáng xanh mờ từ ánh trăng hắt vào khe cửa…Và
ai kia đang đứng yên bên cửa sổ,gió từ ngoài cửa thổi vào mát rượi,làm mái tóc
người đó bay bay.Là Hạo Thiên,nó nhận ra ngay với dáng người của hắn.Ánh trăng
như làm cho hắn đẹp một cách không thể tưởng,một vẻ đẹp của một thiên thần thực
sự khiến tim nó xao xuyến nhẹ.Hắn đứng đấy,hai tay khoanh vào ngực,đang ngẩng
đầu nhìn lên nhìn các vì sao lấp lánh trên bầu trời cao tít.
‘’Hắt xì…’’
Nó bỗng hắt xì một cái rõ to…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-osin-cua-thieu-gia/2365611/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.