Bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng. Khuôn mặt cô đã khá khẩm hơn đôi chút. Cau mày vì vết đau trên trán nhức nhối. " chết tiệt" Cô lầm rầm " chửi thề" Thế đấy, vừa mới la khóc đau đớn mà giờ cô lại trở về với chính cô. Đúng là " giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời"
Tự động viên bản thân phải biết cố gắng. Nhất định cô sẽ làm được. Sẽ quên Duy và sống tốt cho họ thấy rằng cô không phải kẻ nhu nhược...
Tới lớp, cô bị mấy đứa con xoay vòng vòng xem có sứt mẻ tí gì không. Làm cô vừa cảm động mà vừa đau đầu. Nhưng miệng vẫn cười toe toét. Mấy đứa này dù học với nhau chưa lâu. Ít ra chúng nó cũng tốt với cô lắm chứ! Nhìn thấy cô nhóc cười mà lòng Thụy Anh và Khánh nhẹ đi đôi phần. Họ cùng mỉm cười rồi bỗng ánh mắt ai đó gặp nhau. Bối quay đi, khuôn mặt Thụy Anh tự nhiên đỏ lên. Khánh vội vã cắm mặt xuống quyển sách. Thói quen này cậu không thể bỏ. Nhưng chữ thì chẳng thấy đâu mà chỉ thấy nụ cười Thụy Anh lúc nãy. Cậu lắc lắc đầu, tự trấn an mình. Mấy ngày qua cậu và cô bé thay nhau chép bài cho Quân. Khi cậu tới thăm Quân thì cô bé cũng ở đó. Thụy Anh tuy tính đanh đá, nhưng cô bé luôn sống thật và hết lòng vì bạn bè. Cô không như những tiểu thư nhà giàu khác. Không điệu đà son phấn, mái tóc lúc nào cũng được buộc cao. Cô có 1 vẻ đẹp năng động và sôi nổi
Đó là điều khiến cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-o-trong-tim/138071/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.