Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, Hà Hi cũng đi tới bên bảng thông báo, liếc mắt liền thấy Minh Mị ở vị trí đầu tiên.

Hơn hai tháng qua, Hà Hi đã không ít lần quan sát phương thức học tập của Minh Mị.

Theo cô, Minh Mị là hình mẫu của một người thông minh và chăm chỉ.

Nàng có thể ghi nhớ nội dung trên sách giáo khoa chỉ sau một lần đọc; nàng có thể sao chép và làm lại chuẩn xác những thí nghiệm phức tạp khi chỉ xem giáo viên thao tác một lần; nàng có thể tìm ra giải pháp tối ưu cho những câu hỏi khó chỉ trong chốc lát.

Khi tan học Hà Hi thường trộm nhìn nàng, chín trên mười lần là đang làm bài tập, còn một lần là đi nhà vệ sinh.

Ngoại trừ việc nằm trên bàn học chợp mắt nửa tiếng vào buổi trưa, còn có buổi chiều tới trạm phát thanh, thì nàng hoàn toàn là học tập với cường độ cao từ sáng đến tối.

Đôi lúc Hà Hi hoài nghi: Có phải ngay cả trong mơ nàng cũng giải đề hay không?

Hà Hi khâm phục nghị lực học tập mãnh liệt của nàng, trái lại là bản thân mình, cô không khỏi có chút thổn thức.

Cô tìm thứ hạng của mình, không phải đầu cũng chẳng phải cuối, không trên không dưới, một vị trí đáng hổ thẹn.

Cô không khỏi nhíu chặt mày, cảm thấy chán nản.

Cô đã rất cố gắng làm bài thi, nhưng tại sao kết quả vẫn không quá lý tưởng?

Có một loại học sinh với thiên phú cực cao, bất kể là chăm chỉ hay lười biếng, chỉ cần họ muốn, thiên phú chính là tất cả.

Có một loại học sinh tư chất hơi kém, nhưng lại chuyên cần bù đắp khuyết điểm, cũng có thể thành công bứt phá.

Cũng có một loại học sinh đã không có thiên phú còn chẳng chịu cố gắng, buông thả chính mình, không có áp lực.

Đương nhiên cũng có một loại học sinh, vừa không có thiên phú, lại vừa không cam tâm, nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô ích.

Họ có thể hiểu bài giảng trên lớp của giáo viên, nhưng không hoàn toàn; họ có thể hoàn thành đúng hạn bài tập giáo viên giao, nhưng độ chính xác thì không biết; họ luôn làm bài thi một cách nghiêm túc, nhưng kết quả lại không như mong muốn. Họ không trốn học, không nghịch ngợm, không gây rối, không có cảm giác tồn tại, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Cuối cùng, duy trì sự bình thường này, từ vườn trường đến xã hội.

Hoặc thanh tỉnh và thống khổ, hoặc chết lặng và bình thường.

Có lẽ nhiều năm sau họp lớp, sẽ chẳng ai nhớ nổi tên.

Kiểu học sinh này rất phổ biến, và thật trùng hợp, Hà Hi chính là kiểu học sinh này.

Hoặc là còn tệ hơn.

Những học sinh bình thường chí ít cũng không thê thảm và xui xẻo như cô.

Nếu chỉ đơn giản là bình thường, vậy cô cam tâm tình nguyện bình thường.

Chết lặng và bình thường, dù sao vẫn hơn thanh tỉnh và thống khổ.

Cô lại nhìn điểm số của Minh Mị, không khỏi mỉm cười tự giễu, sự mặc cảm tự ti lại trỗi dậy.

Có một số người, trời sinh đã tỏa sáng trên tầng mây.

Còn có một số người, cả đời đã định sẵn phải mắc kẹt trong vũng lầy.

Đột nhiên, trong loa truyền tới một âm thanh chói tai, ngay sau đó là tiếng "Alo, alo, alo", rồi tiếp đó, giọng nói của Khương Tề phát ra từ loa: "Thông báo! Thông báo! Mời toàn thể học sinh khối 11 tập hợp ở hội trường trước 6 giờ rưỡi, lễ khen thưởng toàn khối sắp bắt đầu. Thông báo! Mời toàn thể học sinh khối 11 tập hợp ở hội trường trước 6 giờ rưỡi, lễ khen thưởng toàn khối sắp bắt đầu."

Hai nữ sinh tình cờ đi ngang qua Hà Hi, sau khi nghe thông báo liền không khỏi thảo luận:

"Ninh tiên sinh vẫn là khách quý của lễ khen thưởng nhỉ?"

"Năm nào cũng là ông ấy mà, hội trường là do ông ấy bỏ vốn xây dựng, còn có quỹ học bổng cũng là do ông ấy lập ra."

"Thật hâm mộ Ninh Tiểu Đóa, có một người ba có tiền như vậy, ở trường đều nghênh ngang mà đi."

...

Hà Hi quay đầu nhìn bóng lưng đang rời đi của hai nữ sinh, sau đó rũ mắt, im lặng đi về phía hội trường.

Vẻ ngoài của hội trường vô cùng trang nghiêm và hoành tráng, bên trong lại càng tráng lệ và độc đáo hơn. Nội thất của hội trường là một hình thang khổng lồ, cực kỳ rộng lớn, có thể chứa 6000 người cùng lúc. Mà cả khối 11 cùng giáo viên bất quá chỉ có 2000 người, thế nên còn dư rất nhiều chỗ trống.

Khu vực chỗ ngồi được đánh dấu bằng tên lớp, Hà Hi từ xa đã trông thấy chủ nhiệm Chung Tuấn ở phía lối vào, còn có Minh Mị và Ôn Uyển bên cạnh lối đi.

Cô lặng lẽ đến gần, ngồi ở góc xa bên phải.

"Xin mọi người im lặng một chút, lễ khen thưởng toàn khối sắp bắt đầu."

Chưa thấy người đã nghe tiếng.

Giọng nói tao nhã nhẹ nhàng, là trạm trưởng trạm phát thanh Lý Bất Phàm.

Vụt----

Thoáng chốc, toàn bộ đèn trong hội trường vụt tắt, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt trên trần nhà, giống như bầu trời đầy sao, tựa như ảo mộng.

Đột nhiên, một tia sáng chiếu vào giữa sân khấu, bức màn từ từ mở ra, trạm phó trạm phát thanh Lý Phất Nguyệt mặc một chiếc váy màu xanh sẫm, chậm rãi đi đến giữa sân khấu, Lý Bất Phàm mặc âu phục chỉnh tề theo sát phía sau.

Hai người dừng lại trước giữa sân khấu.

Lý Bất Phàm: "Kính thưa ban lãnh đạo, quý thầy cô và––––"

Lý Phất Nguyệt: "Các bạn học sinh thân mến!"

Lý Bất Phàm (Lý Phất Nguyệt): "Chúc mọi người một buổi tối tốt lành!"

Lý Bất Phàm: "Dưới sự quan tâm hỗ trợ của các cấp lãnh đạo và xã hội, toàn thể Nhất trung đều tuân theo phương châm "Chí nguyện cao xa, tiến bộ từng ngày", nỗ lực phấn đấu, dám nghĩ dám làm và đã đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi giữa kỳ liên thông toàn thành phố vừa qua."

Khán giả vỗ tay như sấm.

Lý Phất Nguyệt: "Lễ khen thưởng lần này sẽ tuyên dương những học sinh đạt thành tích xuất sắc và có tiến bộ vượt trội trong kỳ thi giữa kỳ liên thông vừa qua. Chúng tôi cũng đã mời một vị khách đặc biệt đến trao giải cho những học sinh được tuyên dương."

Lý Bất Phàm: "Tôi xin phép giới thiệu với mọi người vị khách đặc biệt của lễ khen thưởng lần này, đó là Tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn nội thất Đan Sơn, Ninh Trí Nguyên tiên sinh."

Lý Phất Nguyệt: "Chào mừng ngài."

Ninh Trí Nguyên nghe tới đây thì đứng dậy, xoay người vẫy tay với các bạn học.

Lại một tràng pháo tay không dứt.

Lý Phất Nguyệt: "Tiếp theo, xin mời chủ nhiệm Khương Tề đọc danh sách các bạn đạt giải trong buổi tuyên dương cho mọi người nghe, mời các bạn đạt giải lên bục nhận thưởng, cũng mời Ninh Trí Nguyên tiên sinh lên sân khấu trao giải cho các bạn."

Sau khi Lý Phất Nguyệt nói xong, Lý Bất Phàm ở bên cạnh làm tư thế "Mời", rồi hai người lùi về phía sau sân khấu.

Thấy cảnh này, Phương Y Y ngồi bên trái Hà Hi không khỏi tặc lưỡi một tiếng: "Lý Bất Phàm cũng quá thân sĩ rồi."

Hứa Ngôn ở hàng trước cũng lập tức quay đầu lại phụ họa: "Đúng đó, vừa đẹp trai vừa học giỏi, thật muốn được làm bạn với cậu ấy."

Chủ nhiệm Khương Tề đi lên sân khấu trải đầy hoa, trước tiên là trao Giải thưởng tiến bộ và Giải thưởng xuất sắc cho top 30 người ưu tú nhất của ban xã hội, cuối cùng là Giải thưởng xuất sắc cho top 30 của ban tự nhiên.

Khương Tề: "Hạng 30 ban tự nhiên, bạn học Tằng Tiểu Lôi lớp 11 ban 1."

...

Khương Tề: "Hạng 3 ban tự nhiên, bạn học Hà Chi lớp 11 ban 1."

Khương Tề: "Hạng 2, lớp 11 ban 1, bạn học Lý Bất Phàm."

Lời này vừa dứt, toàn trường liền xôn xao.

Phải biết là kể từ khi vào cao trung, người đứng đầu luôn luôn là Lý Bất Phàm.

Khi ánh đèn chiếu đến người Lý Bất Phàm, các bạn học dưới sân khấu bắt đầu xì xào bàn tán:

"Lý Bất Phàm hạng 2, vậy ai là người đứng nhất?"

"Cậu không xem bảng thông báo à? Là Minh Mị đó."

"Là Minh Mị thường cùng phát thanh với Lý Bất Phàm sao?"

"Sao trước giờ chưa từng nghe nói đến cậu ta?"

"Học kỳ này vừa chuyển tới."

"Vậy cậu ta học lớp nào?"

"Hình như là ban 5."

"Mẹ nó, giỏi vậy mà vào ban 5?"

...

Trên sân khấu, Ninh Trí Nguyên trao giải cho Lý Bất Phàm, vỗ nhẹ vào lưng anh như để cổ vũ.

Khương Tề: "Hạng nhất ban tự nhiên, lớp 11 ban 5, bạn học Minh Mị."

Một chùm ánh sáng khác chiếu vào khu vực lớp 11 ban 5, Minh Mị đứng dậy, chậm rãi bước lên sân khấu trước cái nhìn của mọi người.

Trên sân khấu, Ninh Trí Nguyên đang mỉm cười khoác vai Lý Bất Phàm chụp ảnh lưu niệm, khi Minh Mị đến gần, nhiếp ảnh gia ra hiệu "Ok" với Lý Bất Phàm, sau đó anh xoay người bước vào hậu trường, đúng lúc lướt qua người Minh Mị.

Mười lăm phút sau, lễ khen thưởng toàn khối kết thúc, chủ nhiệm Khương Tề cũng thông báo một tin vui: "Hôm nay không cần tự học buổi tối."

Toàn thể học sinh vỡ òa trong tiếng reo hò.

Ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.

Hà Hi theo dòng người, thơ thẩn rời khỏi hội trường, sau đó ra ngoài trường học.

Hai nữ sinh bên trái đang trò chuyện sôi nổi, tất cả đều rơi vào tai cô.

"Mình cảm thấy Lý Bất Phàm và Minh Mị là trai tài gái sắc, rất xứng đôi."

"Đúng đúng, hồi nãy trên bục nhận thưởng, hai người họ lướt qua nhau, khung cảnh Lý Bất Phàm quay đầu nhìn Minh Mị, quả thực quá duy mỹ!"

"Hòn vọng thê phiên bản đời thực, tiếc là mình không có chụp lại."

"Không sao, lát nữa về lên diễn đàn coi, chắc là những người khác trong đảng Minh Phàm có chụp lại đó."

Đảng Minh Phàm?

Hà Hi nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái danh từ này.

Cô lấy hết dũng khí ngăn hai nữ sinh kia lại, tò mò hỏi: "Xin chào, cho tôi hỏi một chút, đảng Minh Phàm mà hai cậu nói là sao vậy?"

Nữ sinh hào hứng trả lời: "Là Minh trong Minh Mị, Phàm trong Lý Bất Phàm, đảng Minh Phàm chính là tên fanclub mong muốn Minh Mị và Lý Bất Phàm sẽ thành đôi, Minh Phàm vô cùng có hy vọng, cậu có muốn gia nhập với chúng tôi không?"

Hà Hi mỉm cười ái ngại: "Tạm biệt."

Trong lễ khen thưởng toàn khối này, có người vui, cũng có người buồn.

Thành tích của Ninh Tiểu Đóa tụt dốc nghiêm trọng, lễ khen thưởng còn chưa bắt đầu đã bị Ninh Trí Nguyên mắng một trận ở hậu trường, nghĩ đến việc còn phải ngồi cùng xe với Ninh Trí Nguyên về nhà, nàng ta càng thêm phiền muộn.

Nàng ta đứng cạnh bồn hoa ở dưới lầu tòa hội trường, hai tay đút túi quần, nhàm chán đá vào bồn hoa, vừa ngẩng đầu liền thấy Hà Hi đang đeo cặp, nàng ta lập tức có hứng thú.

Ninh Tiểu Đóa lớn tiếng gọi: "Hà Hi!"

Hà Hi nghe thấy tên mình thì xoay người nhìn về phía nàng ta.

Ninh Tiểu Đóa lời ít ý nhiều nói: "Tới đây!"

Cô nắm chặt quai cặp, chậm rãi bước tới.

Ninh Tiểu Đóa hỏi thẳng: "Mày thi giữa kỳ được bao nhiêu điểm?"

"435 điểm."

Tự dưng tóm phải một người cao điểm hơn mình, Ninh Tiểu Đóa mất hứng, châm chọc nói: "Chết tiệt, đại học bá nha, điểm cao như vậy."

Hà Hi không nhận ra giọng điệu kỳ quái của nàng ta, thành thật giải thích: "Tôi thi không tốt."

Đây là ý gì? Thi không tốt mà điểm còn cao hơn nàng ta, chẳng phải là đang chế giễu nàng ta sao? Ninh Tiểu Đóa bất mãn đẩy cô một cái, trừng mắt chất vấn: "Mày có ý gì? Đang xem thường tao đấy à?"

Hà Hi bị đẩy hơi lảo đảo một chút, cô nhanh chóng đứng vững, giải thích: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói sự thật thôi, thực sự là thi không tốt."

"Mày!"

Ninh Tiểu Đóa giơ cao tay lên, vừa định tát cô một cái thì bắt gặp Ninh Trí Nguyên và hiệu trưởng đang đi về phía họ. Nàng ta vội vàng thu tay lại, trừng mắt nhìn Hà Hi: "Mày gặp may đấy!"

Sau đó nàng ta nhanh chóng chạy về phía Ninh Trí Nguyên, đổi thành vẻ mặt nhu thuận đáng yêu, tươi cười nhiệt tình cúi đầu chào: "Chào hiệu trưởng ạ!" Sau đó nàng ta quay đầu sang Ninh Trí Nguyên, "Ba, ba chuẩn bị về nhà sao?"

Ninh Trí Nguyên gật đầu: "Ừm."

Hiệu trưởng cười nói: "Quả là hổ phụ sinh hổ nữ, Ninh tiên sinh, con gái của ngài thật ngoan ngoãn hiểu chuyện."

Ngoan ngoãn hiểu chuyện?

Sao nàng ta có thể đặt cạnh hai từ này?

Hà Hi cau mày, định đi bộ ra đại lộ thì nhìn thấy hai người đang đứng ở ngã ba đường.

Là Minh Mị và Ôn Uyển.

Họ đứng cách đó không xa, rõ ràng là đã nhìn thấy Ninh Tiểu Đóa đẩy Hà Hi, sau đó giơ cao tay phải muốn đánh Hà Hi, mặc dù không biết vì sao nàng ta lại từ bỏ động tác kế tiếp và lựa chọn rời đi, nhưng vẻ mặt hùng hổ dọa người của nàng ta không phải là giả.

Nghĩ đến cảnh tượng ở sân thượng vào tháng trước, Minh Mị không khỏi lo lắng.

Nàng đi tới trước mặt Hà Hi, quan tâm hỏi: "Có phải cậu ta lại uy hiếp cậu không?"

Hà Hi không trả lời.

"Cậu đừng sợ!" Minh Mị nắm lấy cổ tay cô, "Đi, chúng ta đi tìm Khương chủ nhiệm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.