Ánh mắt nàng lấp lánh tựa ngân hà, mọi yêu cầu của nàng đều không thể từ chối.
Hà Hi từ từ duỗi chân ra, vết thương chảy máu hiện ra trước mắt nàng.
Trên bắp chân thon gầy đầy những vết bầm lớn nhỏ, phía dưới đầu gối mười centimet, có một vết tróc da to bằng mặt đồng hồ đeo tay, nơi đó không ngừng rỉ máu, bên trên còn dính bụi, bị máu nhuộm thành một màu đen.
Minh Mị mở chai oxi già ra, khuấy đều rồi nhúng tăm bông y tế vào: "Phòng y tế không có povidone nên mình lấy oxi già, tính kích thích cao hơn một chút, có thể sẽ hơi đau, cậu cố nhịn nha."
Không đợi Hà Hi trả lời, nàng đã giơ tăm bông lên, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô: "Đau không?"
Minh Mị ngẩng đầu hỏi ý kiến của Hà Hi, chợt nhận ra cô đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt tương giao, Minh Mị thoáng khựng lại, sau đó cuống quýt cúi đầu, khuôn mặt có chút ửng hồng.
"Không đau, không đau chút nào." Hà Hi trả lời.
Minh Mị âm thầm điều chỉnh hô hấp của mình, tiếp tục xử lý vết thương của cô.
Hà Hi nhìn chằm chằm vào tóc đuôi ngực buộc sau gáy nàng, không nhịn được nghĩ thầm: Giá như thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
Nhưng làm sao thời gian có thể dừng lại?
Vật như sông nước cùng trôi. Ngày đêm chuyển dịch, chẳng ngơi, chẳng ngừng.
Bất tri bất giác, tháng mười một đã lặng lẽ đến, thi giữa kỳ cũng kéo theo.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-o-trong-suong-mu/3592770/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.