Trận gió mùa hạ cuốn trôi cánh tử đằng bay mãi phía xa xăm. Cơn mưa trút xuống tí tách những điệp khúc lạnh lẽo cả tâm hồn. Từng hạt long lanh rơi tựa dòng lệ buồn thương âm ỉ chảy trong tim.
Ngạn Thư vẫn ngồi đó, bên ô cửa sổ hiền hòa. Mái tóc bồng bềnh và đôi mắt như ánh sao đêm. Jim lơ đãng nhìn qua, anh ta chắc hẳn sẽ yên tâm về nhà. Ít nhất Ngạn Thư thôi không đi tìm Mạn Kỳ một mình nữa. Mọi chuyện bỗng bình yên đến lạ.
Lặng lẽ vào ô tô, Jim lái vòng qua ngã rẽ. Con đường nhựa mới tinh mang mùi hăng hắc cùng với cơn mưa buốt giá.
Vào sáng chủ nhật, Tần Lệ Minh đánh điện bảo Ngạn Thư đến. Bà ta vốn dĩ chẳng định mời, chỉ là hôm đó sinh nhật An Hựu nên Vũ Tín Long yêu cầu cả nhà họp mặt.
Không khí đâu gọi gì là vui vẻ khi thiếu Mạn Kỳ. Cậu con trai mất tích như ngồi trên đống lửa, ấy vậy có mỗi ba chồng cô mang tâm trạng âu lo.
An Hựu lén lút nhìn Ngạn Thư. Hắn biết cô ấy không nói chuyện hôm đó cho ai biết. Tuy nhiên, Ngạn Thư hoàn toàn phớt lờ hắn. Thà rằng thể hiện thái độ khó chịu hay cau có, Ngạn Thư xem hắn chẳng khác không khí khiến hắn tủi thân vô cùng.
- Con chào ba!
Ngạn Thư khẽ khàng nói, cô định ra xe để về nhà. Ba chồng cô gật đầu nhẹ nhàng. Dù sao ông ấy cũng hiểu tâm trạng của cô.
Bữa tiệc hôm nay không mời Linh Di. Chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-nhat-lung-troi/2545321/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.