Khi Thường Du về, Kỷ Dao Quang đang nhắn tin với Kỷ Khai Dương, vừa nghe tiếng động cô lập tức đứng lên, Siren đang chạy loạn trong nhà cũng nhìn chằm chằm cửa rất giống một con miêu tinh. Kỷ Dao Quang tươi cười vui vẻ, Thường Du còn đang đổi giày nhưng cô đã hận không thể lập tức xông lên, vẫy tay cười nói: "Em nói với Kỷ Khai Dương, anh ấy bảo tụi mình chơi vui, có chuyện gì thì anh ấy sẽ xử lý. Em cũng đã mua vé máy bay, vào ngày mai, chị cảm thấy thế nào?" 
Thường Du nhìn Kỷ Dao Quang, khóe môi thầm thở dài, nàng hơi gật đầu: "Ân." 
Trực giác của Kỷ Dao Quang rất nhạy bén, chỉ một chữ đơn giản, cô vẫn nhìn ra được cảm xúc của Thường Du thay đổi: "Chị hình như không vui lắm, công việc gặp chuyện gì sao? Hay là em quá sốt ruột?" Cô cố tình làm dịu đi các cơ vì khẩn trương mà căng, nhưng cũng không hiệu quả, tươi cười vẫn gượng ép. 
"Chị không có không vui." Thường Du tiến lên, duỗi tay xoa tóc dài của Kỷ Dao Quang, khẽ cười nói: "Em thu xếp hành lý xong rồi? Ngày mai mấy giờ bay?" 
"11 giờ trưa." Kỷ Dao Quang đáp, sau một lúc nói: "Em còn chưa thu xếp, chị đến hỗ trợ đi, chúng ta nên mang theo gì?" Siren vây quanh chân không ngừng kêu như nhận thức được số phận đáng thương của mình lại bị chủ nhân ném, thậm chí vươn móng vuốt túm ống quần Kỷ Dao Quang. Khom lưng ôm Siren béo vào lòng, Kỷ Dao Quang gập ngón tay búng trán nó, nói: "Đừng nghịch, chờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-muon-cung-ta-ly-hon/1422310/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.