🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi thấy Thường Du cầm túi bắp rang đến, Kỷ Dao Quang mau chóng ném chuyện nhỏ này sau đầu. Có khách hàng đến cửa hay không, đều là duyên phận, hiện tại học sinh không giống trước đây, có lẽ chướng mắt với phương thức biểu đạt tình yêu này.
Hai người sóng vai nhau đi trên đường, trong lúc nhất thời ngôn ngữ trở nên dư thừa, chỉ là ánh mắt giao nhau hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Kỷ Dao Quang chuyên tâm giải quyết túi bắp rang trong tay, còn thường xuyên đút Thường Du mấy viên. Mà biểu tình Thường Du phức tạp như có thắc mắc không giải đáp được. Sau một lúc, nàng lơ đãng hỏi: "Trước đây em quen biết Khương Ngọc Sanh sao?"
Kỷ Dao Quang đáp: "Không biết, sao vậy?"
"Không sao." Thường Du lắc đầu. "Em ấy là fans rất nhiệt tình, rất ngưỡng mộ em."
Kỷ Dao Quang gật đầu, cô rất ít tiếp xúc với fans, nhìn thấy những nghệ sĩ khác có fans cuồng nhiệt, thậm chí ảnh hưởng đến cuộc sống. Các nàng cần dựa vào fans để duy trì nhiệt độ, đồng thời cũng căm ghét các fans nhiều lần ảnh hưởng đến cuộc sống. Đối với quần thể này, trước đây Kỷ Dao Quang không có hảo cảm, nhưng hiện tại, thái độ chậm rãi thay đổi. Nếu fans đều giống Khương Ngọc Sanh......cô nghĩ đến khả năng này, bật cười, khen: "Tiểu học muội vô cùng đáng yêu."
Thường Du nhàn nhạt nói: "Ừ."
Kỷ Dao Quang vỗ tay, ném túi bắp rang đã ăn xong vào thùng rác, mắt chờ mong nhìn Thường Du, khi cô ra cửa rất ít khi mang theo khăn ướt, nếu đi cùng Thường Du, cô không cần mang gì. Thường Du nhìn, lấy khăn giấy lau môi cô, lại bảo cô đưa tay ra. Ẩm ướt lạnh lẽo phủ khắp lòng bàn tay, mu bàn tay đến các khe hở ngón tay, động tác của Thường Du nghiêm túc, cẩn thận, cả người Kỷ Dao Quang giật mình, mắt hiện lên chút nước, cô liếm môi, nhìn mặt Thường Du, miên man bất định. Trong lúc ghi hình, Thường Du nhất định không cho phép. Nghĩ vậy, cô tiếc nuối thở dài.
Đạo diễn Triệu Bắc Đình biến mất cả ngày, đến tối đúng giờ xuất hiện, mọi người trong sảnh nhớ đến buổi tối bản thân cần sắm vai diễn kịch. Triệu Bắc Đình lấy hai hộp không, một trong hai hộp chính là chủ đề hôm nay. Khách điếm có một phòng gọi là Thưởng Tâm Viện, bối cảnh bên trong đã được nhân viên công tác bố trí, ánh đèn sư cùng đã vào chỗ. "Em đến!" Bạc Vũ xung phong bước lên, sờ trong hộp nửa ngày, mới lấy ra một tờ giấy.
"Trên giấy viết gì?" Tôn Thiếu Cung vờ gấp gáp hỏi.
"Là........." Bạc Vũ mở giấy ra, đọc từng chữ. "Nếu Phạm Lãi không thả Tây Thi đến Ngô...." Dấu ba chấm chính là cảnh bọn họ cần tự do phát huy.
Triệu Bắc Đình cười nói: "Tiếp theo là đến mọi người vào vai."
"Chờ đã!" Biên Vu Đình đột nhiên ngắt lời Triệu Bắc Đình, hỏi: "Triệu đạo, tôi cảm thấy này không công bằng, tôi không có chút kinh nghiệm diễn xuất, vậy không phải nắm chắc phần thua sao? Thường Du là đại ảnh hậu, mỗi lần đều sẽ là chị ấy thắng, chúng ta không phải thiệt thòi sao?"
"7Bên trong có ba nhân vật giám khảo, hoàn toàn là dựa vận may. Còn Thường Du, vậy để cô ấy làm giám khảo đi." Triệu Bắc Đình nói, dứt khoát giải quyết vấn đề.
Thường Du nhìn Kỷ Dao Quang, nhẹ giọng hỏi: Vậy giám khảo có khen thưởng không?"
Triệu Bắc Đình đáp: "Một lần được năm đồng kinh phí."
Từ lúc bắt đầu, tổ tiết mục đã bộc lộ tính cách keo kiệt cũng mình, lời này của Triệu Bắc Đình làm mọi người ủ rũ cụp đuôi, giám khảo chỉ nhận được năm đồng, vậy người được bầu có thành tích tốt nhất có thể được bao nhiêu? Chẳng qua nghĩ đến túi tiền eo hẹp của mình, mọi người lại phấn chấn, tóm lại có còn hơn không, hiển nhiên tổ tiết mục là muốn bọn họ nghĩ cách mưu sinh vào ban ngày.
Kỷ Dao Quang khẩn trương tự tin, cô cho tay vào hộp, bản thân chưa xem đã đưa cho Thường Du.... là Ngô vương Phù Sai. Cô cũng bất quá chỉ cần nữ phẫn nam trang, sau một tiếng kêu, người thê thảm hơn đã xuất hiện. "Vì sao em là Tây Thi!" Bạc Vũ kêu rên, hắn nhìn Tôn Thiếu Cung, chớp mắt bán manh, "Tôn ca, chúng ta đổi nhân vật được không?"
Tôn Thiếu Cung không chớp mắt nói: "Anh là Trịnh Đán."
Triệu Bắc Đình nói: "OK, đều chọn xong nhân vật của mình, hiện tại tìm chuyên viên trang điểm chuẩn bị lên sân khấu."
Bên trong có ba vai giám khảo, chỉ có Biên Vu Đình may mắn chọn được.
Thế vai là một môn nghệ thuật, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh, may mắn vài người ở đây cũng không cao lớn thô kệch, trang điểm xong tuy buồn cười nhưng không làm người khác cười sặc. Trước khi bắt đầu diễn, Kỷ Dao Quang vẫn luôn nhìn nhóm Bạc Vũ cười, cự tuyệt kiến nghị đổi nhân vật của bọn họ, biểu cảm không chút phúc hậu.
Câu chuyện bắt đầu tại thôn Trữ La, đại phu Việt Quốc phụng mệnh đi khắp nơi tìm mỹ nữ hiến cho Ngô vương, hắn đi khắp nơi, cuối cùng ở bờ sông giặt y phục thấy được một nữ tử minh diễm động lòng người, hắn dạy mỹ nữ lễ nghi cung đình cùng kỹ năng mỹ hoặc người, không nghĩ bản thân cũng vướng vào trong. Giữa đại nghĩa cùng tình yêu, hắn dứt khoát kiên quyết lựa chọn vế sau, muốn cùng Tây Thi cao chạy xa bay.
"Thỏ khôn chết, chó săn phanh, Việt vương là người phú quý không ai sánh bằng, chi bằng lúc này buông tay." Phạm Lãi chắp tay sau lưng đi vào đình viện, biểu cảm u buồn. Lúc này, hắn không phải là một đại phu hùng tài đại lược, mà chỉ là một nam nhân đau khổ vì tình, hắn gặp phải một lựa chọn tựa như nhát dao cứa vào tim mình.
"Tạch....." Tiếng kiếm rút ra, Văn Chủng xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Phạm Lãi! Quốc gia không còn nữa, ngươi còn có tâm tư nhi nữ tình trường, là Văn Chủng ta nhìn lầm ngươi."
"Đúng vậy." Phạm Lãi hơi mỉm cười, hắn buồn bã thở dài: "Có lẽ ngươi không biết, Tây Thi đã mang cốt nhục của ta, nếu ta mang nàng đến nước Ngô, ngươi hẳn có thể đoán được hậu quả."
".........." Văn Chủng ngây người, sau một lúc lâu không biết tiếp tục thế nào, lúc lâu sau than, ném trường kiếm xuống, nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ không ngăn ngươi."
"Cảm ơn." Phạm Lãi nhẹ giọng đáp.
Khi Phạm Lãi cùng Tây Thi sắp rời đi.
Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, còn tưởng rằng binh mã Việt Quốc, không nghĩ đến trên cờ là chữ "Ngô", thì ra Ngô vương Phù Sai cũng đã nghe thấy thôn Trữ La địa linh nhân kiệt, có rất nhiều mỹ nữ. Trong lúc nhất thời không kìm nén được sắc tâm của mình, không nghe Ngũ Tử Tư khuyên bảo, tự mình nghênh đón mỹ nhân.
Mắt thấy trận chiến không thể tranh được, cuối cùng đã bị Trịnh Đán vài câu hóa giải.
.......................
"Trên sân khấu, mọi người diễn rất khá, có một vấn đề quan trọng là, mọi người không thể chỉ độc diễn, mọi người cần phải nhìn người xung quanh." Sau khi màn diễn kết thúc, Triệu Bắc Đình nói: "Không cần xem diễn viên trên sân khấu là đối thủ, bọn họ là đồng đội, điểm này mọi người hiểu không? Còn có, An Mộ Ngọc, cô vấp rất nhiều chỗ, là không biết vở này sao?"
"Thật ra không chỉ tình huống của riêng An Mộ Ngọc." Thường Du nhàn nhạt nói, "Tôi kiến nghị những kịch tiếp theo nên viết sơ lược, như vậy sau khi hiểu được mới có thể tự do sáng tạo. Hôm nay diễn xuất vẫn còn rất quy củ, thậm chí có vài chỗ có thể dùng từ chấp vá để hình dung. Thật ra trước khi bắt đầu tiết mục, Triệu đạo đã nói, lần này không chỉ xem diễn xuất của mọi người, còn có ý thức."
"Tôi tán đồng với Thường Du." Biên Vu Đình không có bản lĩnh diễn kịch, nhưng nàng cũng là người đại diện một thời gian, bản lĩnh nhìn kịch bản cùng chọn kịch vẫn có.
Vì đêm nay là buổi diễn đầu tiên, rất nhiều vấn đề có thể tha thứ, cuối cùng Triệu Bắc Đình cùng hai vị giám khảo tính toán, đem giải thưởng tốt nhất trao Bạc Vũ, vì hắn diễn Tây Thi đang mang thai rất có thần thái. Bạc Vũ còn chưa kịp thay trang phục diễn, đã vui mừng nhận hồng bao, cẩn thận mở ra. "Hai mươi đồng?" Bạc Vũ sợ hãi kêu lên, sau đó lẩm bẩm, "Cũng mua được một hộp cơm." Rút tiền ra, đi khoe khoang trước mặt mọi người, tư thái rêu rao khắp nơi.
"Kỷ lão sư, chị thấy nó không? Chị xem em không cần ra ngoài khiêng gạch rồi?" Bạc Vũ có chút đắc ý nói.
Kỷ Dao Quang hơi mỉm cười, cầm điện thoại chụp Bạc Vũ, khi hắn chưa phản ứng đã đăng lên: Tây Thi bụng bự được lãnh lương.
Tổ tiết mục trước đó đã tung một ít hình ngoài lề của tiết mục, nói là phát sóng trực tiếp, nhưng tiết mục là cách ngày đăng lên, tổ hậu kỳ trong thời gian đó sẽ cắt nối biên tập. Các fans đau khổ, vất vả chờ đợi lập tức bay đến Weibo của Kỷ Dao Quang.
"Mẹ ơi, sao lại khôi hài như vậy? Nam thần vườn trường của tôi sao lại như vậy!"
"Cười chết tôi! Kỷ lão sư, cầu chị đăng nhiều chút."
"Hận không thể chạy đến nơi ghi hình!"
"Tôi muốn biết này rốt cuộc là gì, Bạc đệ đệ diễn Tây Thi, vậy những người còn lại sẽ diễn ai? Mong ngóng xem tiết mục!"
"Tôi cầm điện thoại cười như điên, mẹ tôi hỏi tôi đang làm gì."
Kỷ Dao Quang V: Tôi sợ mọi người xem tiết mục xong sẽ không muốn nhìn thấy tôi.
Cô đăng một Weibo trêu nói.
Thường Du V: Chị nhìn em. @ Kỷ Dao Quang V: Tôi sợ mọi người xem tiết mục xong sẽ không muốn nhìn thấy tôi.
Fans sôi nổi bình luận: Mẹ ơi, thế đạo gì dây? Thường lão sư đột nhiên bắt đầu hết rụt rè, bình tĩnh mà tú ân ái, chẳng lẽ vì mùa xuân đến rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.