"Nếu em thật sự hạ quyết tâm thì quyết đoán nói ra, thái độ hiện tại của em đối với Kỷ Dao Quang là thế nào? Thật ra chị cảm thấy em ấy cũng không sai quá lớn, nếu em ấy vẫn luôn tùy hứng như đứa nhỏ không lớn, lúc trước không phải em cũng bên cạnh em ấy sao? Các em tình cảm nhiều năm như vậy không lẽ nói bỏ là bỏ? A Du, em thật sự phải nghĩ kỹ, chuyện này nếu không khéo sẽ không thể vãn hồi...." Kiều Tây nói đến miệng lưỡi khô đắng, trong giây lát phát hiện đối phương không chút động tĩnh, nàng thở dài lẩm bẩm, "Đúng là Hoàng thượng chưa gấp, thái giám gấp, chị đây nhọc lòng là vì sao?"
Thường Du nhìn về phía phòng tắm, bên trong còn truyền tiếng hát, sau một lúc nàng dùng tay che điện thoại, cười khẽ nói: "Em tự có tính toán riêng, Kiều tỷ chị yên tâm. Chờ khi có thời gian, em cùng em ấy sẽ ngồi xuống nói chuyện." Chỉ khi hai người đủ bình tĩnh nói chuyện mới không phát sinh chuyện khác. Sau khi cúp điện toại, nàng vẫn còn nghĩ đến lời Kiều Tây nói, chiếc nhẫn dưới ánh đèn lóe sáng, ánh mắt nàng trầm xuống tựa như bầu trời đêm nơi phương xa.
Toàn thân Kỷ Dao Quang thoải mái không biết được lúc này nội tâm Thường Du đang biến hóa như thế nào, cô nâng mày cười với Thường Du, quen cửa quen nẻo lấy máy sấy, nhấn nút mở, trong phòng chỉ còn lại tiếng máy sấy. Thường Du vẫn không lên tiếng đuổi cô về, tựa như đã quên mất chuyện này. Niềm vui sắp được ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-muon-cung-ta-ly-hon/1422261/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.