Mục Phi Yến hôn mê, thế nên nàng không biết mình được đưa về phủ Thái phó như thế nào.
Về sau nàng hỏi Tề Thị thì nhận được câu trả lời như thế này:"Ài... Theo lời của đám hộ vệ, sau một canh giờ mà không thấy con trở lại, bọn họ đã vào rừng chia nhau đi tìm con. Một hồi lâu tìm kiếm qua đi, tuy không thấy bóng dáng của con nhưng lại tìm thấy được Anh Nhi khi đó đã là... một, cái, xác. Mọi người ý thức được có chuyện không hay đã xảy ra. Sau đó, có một hộ vệ tìm được một cây trâm vàng trên mỏm đá bên vách núi, hỏi ra thì mới biết đó là cây trâm mà con đã đeo sáng nay. Phong Bình phỏng đoán rằng con bị đẩy xuống dưới vách núi, thế nên liền có mấy người xuống dưới đó tìm và thấy con toàn thân ướt sũng nằm hôn mê bất tỉnh trên thảm cỏ, hơi thở còn rất yếu..."
Mục Phi Yến mỉm cười, rốt cuộc không phụ sự kì vọng của nàng, cây trâm vàng đó thực sự phát huy tác dụng.
Trước đó khi nàng vừa mới tỉnh dậy khỏi cơn mê mang, đầu óc khẳng định chẳng nhẹ nhàng gì, thế mà lại có cả một đống kí ức từ đâu ùa về. Đầu của nàng đau như muốn nứt ra, trí nhớ trở nên rất hỗn loạn, lúc thì nhớ đến khi Mục Lăng Phỉ gả tới phủ Thượng thư, khắp nơi trong phủ Thái phó đều giăng đèn kết hoa. Lúc thì lại nhớ đến ngày nàng được thăng chức quản lí, người người chúc mừng chung vui. Đến cuối cùng, hình ảnh lúc nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-mang-ruou-den-ta-say-khong-muon-tinh/2922517/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.