Mục Lăng Phỉ nghe theo Thúy Điềm ở một bên khuyên nhủ, nàng cố gắng làm dịu hoả khí trong người, thầm nghĩ phải giữ vững phong phạm khuê tú.
"Dù ta có bị động thai khí thì cũng là do tam muội muội chọc tức ta, muội có nghĩ đến hậu quả hay không?" Lời nói mang theo một tia lạnh nhạt.
Mục Phi Yến nhướng mày, thản nhiên đáp:"Cái này không thể trách ta, là do tỷ gieo nhân nào gặt quả nấy." Thật ra thì nàng không nghĩ những lời đó đủ để khiến Mục Lăng Phỉ tăng xông tới mức động thai khí.
Cặp mày lá liễu của Mục Lăng Phỉ bèn nhăn lại, vốn nàng lại định mở miệng hỏi lại câu "ý của tam muội muội là gì" nhưng nghĩ kĩ lại, nàng liền cười nhạt:"Ồ? Trước đó ta chỉ nói lời quan tâm muội, muội nghe thấy chói tai bèn chọc tức ta, còn muốn ta bị động thai khí?"
Mục Phi Yến nhíu mày một cái nhẹ tới mức không thể nhận ra, nàng lại đặt chén trà xuống bàn, quyết định thắng thắn nói một lời liền mạch:"Mối quan hệ của chúng ta những năm qua như thế nào, có ai mà không rõ đâu? Tỷ quan tâm ta? Ha, vậy chắc lợn cũng có thể đọc sách viết chữ, sắp học được tiếng gà kêu, nghe hiểu loài người! Chi bằng nói tỷ đang nhân cơ hội này chỉ trích ta! Tỷ còn lôi cả mẫu thân ta vào nữa, làm như tỷ quan tâm đến mẫu thân ta lắm vậy; trong khi đó, tỷ còn chưa từng gọi nàng một tiếng 'mẫu thân'. Còn nữa, ta không muốn ai bị động thai khí cả, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-mang-ruou-den-ta-say-khong-muon-tinh/2922513/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.