Từ khi nghe chị kể, cô càng thêm sợ tình yêu, sợ rung động, sợ yêu ai đó. Cô nhất định không yêu, không muốn tổn thương. Mai Sương ngồi trong lớp học có chút thẫn thờ, các môn học đã đến những buổi học cuối cùng, lượng kiến thức cũng ít đi nên cô cũng chán nản chuyện phải nghe giảng. Thái Sơn ngồi bên cạnh nhìn cô thẫn thờ gõ gõ trên mặt bàn, anh xoay xoay bút trên tay, nghiêng người sang hỏi cô:
- Sao em không đeo nó?
Cô giật mình ngước lên nhìn, Thái Sơn đang nhìn xuống bàn chân cô, cô biết anh đang nhắc đến sợi lắc chân anh tặng cô tuần trước nên bất giác rụt chân ra phía sau ghế, cô nhìn anh:
- Em không quen đeo.
Cô nhăn mũi, cô chưa bao giờ đeo lắc chân nên cũng không muốn đeo, mà nếu đeo quà anh tặng như vậy cũng sẽ khiến anh hiểu lầm cô có ý gì đó với anh, nên cô cứ để hộp quà trong balo rồi cũng quên mất. Thái Sơn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nguy hiểm, cảnh cáo cô đeo vào, cô khẽ nuốt nước bọt. Bây giờ mà cãi lại anh không biết có bị anh mắng cho không nữa. Bất giác anh lại cười với cô làm cô nổi da gà:
- Em mà không đeo thì tôi đeo giúp em đó!
Anh ta có quyền gì mà ép cô chứ, cô không thích không đeo. Cô bất mãn nhìn anh. Anh chau mày lộ vẻ nguy hiểm:
- Được rồi em đeo ngay đây..
Cuối cùng người bị thu phục trước lại là cô. Cô mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-mai-sot-lai-nhanh-co-dai/2544480/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.