Chiều chủ nhật, chị hẹn cô ra bãi cỏ ngoài bờ đê, hai chị em ngồi bệt trên bãi cỏ. Vậy là chị buông tay thật rồi, cảm giác thật thoải mái và dễ chịu. Chị sẽ bắt đầu lại từ một trái tim trống rỗng. Nhưng chị vẫn áy náy chuyện của Mai Sương và Thái Sơn. Từ ngày cô tuyệt tình nói ra những lời ấy, hai người cũng không còn liên lạc với nhau nữa, chị cũng không khuyên bảo được cô. Mai Sương thấy chọ đã ổn, cũng mới nói ra dự định của bản thân:
- Ba mẹ em muốn em đi Hàn du học, mọi thứ đã chuẩn bị xong, tuần sau em bay rồi.
Mộc Miên không nghĩ mọi chuyện lại gấp gáp như vậy, cô lại thông báo vào phút chót. Không phải cô muốn giấu gì chị, nhưng mà lúc đó chị đang đau khổ, nên cô cũng chưa có cơ hội để nói, dù sao bây giờ cũng chưa quá muộn, Hai người còn có thời gian để chia tay nhau. Mộc Miên thở dài:
- Em nhất định phải đi à?
Mai Sương gật đầu. Mọi chuyện thủ tục hành lý đều đã xong, đi du học cũng là ước mơ của cô. Hơn thế nữa cô càng học càng không hứng thú với ngành kế toán, ba mẹ cô sẽ giúp cô lo thủ tục thôi học ở trường. Cô đã quyết định đi, chị cũng không ý kiến gì cả, mỗi người đều có lựa chọn riêng cho nghề nghiệp và ngã rẽ của bản thân, mọi người nên tôn trọng và ủng hộ:
- Chị ở lại phải giữ gìn sức khỏe, cũng quan tâm tới Vilath một chút, chuyện usb
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-mai-sot-lai-nhanh-co-dai/2544469/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.