Chương trước
Chương sau
Ôn Cẩn khuấy ly cà phê trong tay, gương mặt có chút thất thần.

"Ôn tiểu thư, thực xin lỗi."

Đối diện nam nhân mang ngữ khí tràn đầy áy náy, tay Ôn Cẩn hơi ngưng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt mờ mịt:

"Ông Ngô nói lời này là có ý gì?"

Ngô Hàn thở dài, tiếc nuối nói:

"Những người được cho là sẽ đầu tư cho kịch bản lần này, đột nhiên tất cả đều rút lui hết rồi. Không chỉ có vậy, bọn họ biết được kịch bản là do cô Ôn viết, cũng không dám đầu tư."

"Không dám đầu tư?"

Ôn Cẩn sắc mặt dần dần nghiêm túc.

"Ý của ông là, có người cố ý muốn chèn ép tôi sao?"

Ôn Cẩn cau chặt mày, cô vốn chỉ là một người mới, cũng chưa từng có bất cứ một tác phẩm tiếng tăm nào, tuyệt đối không có khả năng do những nhà biên kịch đi trước chèn ép cô. Công ty lần này mua kịch bản của cô, cũng chỉ là một công ty điện ảnh nhỏ, căn bản không hề gây bất cứ ảnh hưởng nào tới lợi ích của người khác.

"Ôn tiểu thư, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin phép đi trước."

Ngô Hàn đứng lên, sắc mặt có chút khó xử, cuối cùng vẫn nói:

"Nghe nói hôm nay Thẩm tổng mở tiệc chiêu đãi một người bạn rất đây quan trọng ở đây. Nếu cô Ôn thật sự muốn phát triển trong lĩnh vực điện ảnh này, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần Thẩm tổng mở miệng, thì còn ai dám gây khó dễ cho cô?"

Sau khi Ngô Hàn rời đi, Ôn Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, ông ta nói những lời này thật sự là có ý gì?

Vốn dĩ bọn người kia đã đồng ý đầu tư vào kịch bản của cô, sau đó lại rút lại hết tiền đầu tư, những người khác cũng khẳng định rõ ràng, chắc chắn sau này nếu là kịch bản của cô viết ra, cũng sẽ không chịu đầu tư.

Ôn Cẩn trong lòng cảm thấy kinh ngạc, lại nghĩ đến lời Ngô Hàn nói trước khi rời đi. Chỉ cần Thẩm Nhượng mở miệng, sẽ không có bất cứ người nào dám làm khó cô.

Vậy nếu Thẩm Nhượng không muốn để cô tồn tại trong giới biên kịch, chỉ cần hắn mở miệng nói một câu, thì việc mà không ai dám dùng đến kịch bản của cô là quá bình thường.

Tuy rằng trong giới biên kịch cô chỉ là một người mới, nhưng trong hàng tá người làm trong giới điện ảnh này, điều không thiếu nhất đó chính là nhân mạch*, cùng với khả năng đem bối cảnh của một người điều tra rõ ràng là việc vô cùng đơn giản. Cô mang kịch bản đi khắp nơi nộp cho nhiều công ty như vậy, chắc chắn bọn họ biết cô chính là vợ của Thẩm Nhượng.

*Nhân mạch: 人脉 từ này cổ đại thì dịch là thân tín, vây cánh, hiện đại dịch là quen biết, mối quan hệ, vây cánh cũng được, tùy vào ngữ cảnh. Người có "nhân mạch" tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người.

Kịch bản cô viết cũng không đến nỗi nào, bọn họ lại biết được bối cảnh của cô, đương nhiên không có khả năng cuối cùng chỉ có một công ty điện ảnh chấp nhận mua kịch bản của cô, còn lại không hề thấy có câu trả lời.

Ôn Cẩn sắc mặt hoàn toàn trở nên lạnh lùng. Xem thái độ của bọn họ, chỉ cho thấy một điều, thật sự có người muốn chèn ép cô, người kia rất có thể chính là Thẩm Nhượng.

Phảng phất như có một chậu nước đá từ trên đầu dội xuống, Ôn Cẩn chỉ biết trong lòng chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo như lúc này. Vậy mà cô quên mất Thẩm Nhượng là con người như thế nào. Chỉ cần một câu nói của hắn là có thể dễ dàng đem tất cả những nổ lực của cô hóa thành bọt biển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.