10.
Tôi đi theo anh trai Bách Hạc đến bệnh viện.
Tại phòng chăm sóc đặc biệt.
Chàng trai phải cắm rất nhiều ống thông trên người, khác hẳn người con trai tung tăng vui vẻ bên tôi ngày thường.
- Bị bỏng.
Bách Lạp nhìn em trai mình qua ô cửa kính: "Bách Hạc là lính cứu hoả, nửa năm trước lúc đang làm nhiệm vụ thì bị đập vào người, khi được khiêng ra ngoài, não bị thiếu oxy quá lâu dẫn đến hôn mê."
- Nó là một đứa trẻ thông minh, nhưng đến khi cứu người lại ngốc vô cùng, lúc nào cũng xông lên trước.
Nghe đến đây, tôi chợt nhớ đến lời thì thầm của anh trong lúc say giấc nồng.
Anh nói: "Nhanh nhanh nhanh, vẫn còn cơ hội."
Hoá ra đó là cơ hội cứu người.
Cảm xúc trong tôi rối bời, Bách Lạp nghiêng đầu nhìn tôi: "À, em vẫn chưa kể vì sao em quen biết Bách Hạc."
Tôi bỗng sực ra, cớ sao anh ở trong điện thoại lâu như vậy mà mãi vẫn không nói câu gì?
Tôi vội lấy máy ra, nhưng màn hình đã tối thui. Ấn mở mấy lần cũng không được. Tôi luống cuống, níu lấy tay Bách Lạp: "Di động của em, hình như máy em hỏng rồi."
Tôi đi tìm người thợ lúc trước đã sửa máy cho mình, người ta lắc đầu trả lại tôi: "Vô ích thôi, giờ tôi có sửa thì máy cũng không về như cũ được."
Kể từ hôm ấy, Bách Hạc đã biến mất khỏi thế giới của tôi.
Bách Lạp cho tôi xem rất nhiều ảnh hồi xưa của Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-luc-cua-dong-tien/2905324/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.