Khuynh Diệp bối rối nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao anh ta lại phản ứng căng thẳng như vậy nhỉ? Nhìn xuống mâm cơm vẫn gần như còn nguyên, Khuynh Diệp thở dài, cũng không ăn nổi nữa, đành buông đũa. Cô ngồi chờ hồi lâu mà không thấy Phong Lâm xuống, đành dọn dẹp rồi về. 
Phong Lâm ngồi trên ban công, nhìn bầu trời tối thẫm. Anh nhớ những bữa cơm ngày bé, chỉ có anh, người giúp việc và một bàn đầy thức ăn. Người giúp việc lúc nào cũng ép anh ăn rất nhiều. Lâu dần thành thói quen, anh luôn ăn mọi thứ vô độ. Thân hình cũng vì thế mà quá khổ. Cũng nhiều lần anh nhịn ăn, muốn giảm cân vì không chịu nổi những lời châm chọc của bạn bè, nhưng dạ dày đã quen với việc nạp rất nhiều thực phẩm, không chịu nổi cảm giác cồn cào vì thiếu thức ăn. Vậy là tất cả lại quay về từ đầu, Phong Lâm lại lấy thực phẩm làm nguồn an ủi cho nỗi cô đơn của mình. Từ hồi ấy, ngoài giờ lên lớp, anh thường giam mình trong thư viện gia đình để đọc sách. Trong sách, anh được bước chân vào nhiều cuộc đời, nhiều thế giới. Ở những nơi đó, anh không phải nghe những lời trêu đùa của bạn bè. Càng ngày anh càng chìm sâu vào thế giới tưởng tượng đó. 
Một lần, vào dịp sinh nhật, Phong Lâm được bố tặng một bộ dụng cụ vẽ rất đẹp. Bức tranh đầu tiên Phong Lâm vẽ là cảnh mặt trời mọc trên cánh đồng hoa. Phong Lâm đã rất ngạc nhiên khi thấy mình được tự do như thế, lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-lo-lem-va-chang-hoang-tu-beo/58629/chuong-4.html