Bần thần bước trên con phố ngợp nắng vàng, Khuynh Diệp như người mộng du, cứ vô thức bước đi đến tận khi giật mình nhận ra mình đã về đến nhà.
Cô nhìn chiếc túi màu xanh lá trên tay như thể đấy là một vật vô cùng lạ lùng, mà cô chưa từng nhìn thấy trước đó bao giờ. Một lúc lâu sau, đặt chiếc túi xuống đầu giường, cô ngồi xuống bên cạnh. Mẹ cô có lẽ đã đi bán hàng rồi, nhìn xung quanh một lượt, nón vẫn xếp đầy phòng. Những chiếc nón này, mẹ con cô làm ra suốt bao ngày qua nhưng không bán được, tiền không có. Khuynh Diệp cúi đầu ngẫm nghĩ, nhưng tất cả trống rỗng, càng cố càng không thể nghĩ nổi điều gì.
Khuynh Diệp mệt mỏi nằm xuống giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà. Phía trên ấy là khoảng tường bị ngấm nước mưa tạo thành khoảng ố rộng. Ban đầu, khoảng ố ấy như những đám mây xám, rồi nó biến thành bóng một bụi cây. Càng nhìn lại càng giống hình một người tóc dài, mặc áo choàng rất lớn. Tất cả nhòa đi, rồi dần hiện rõ. Khuynh Diệp không tin vào mắt mình. Hình ảnh đó chính là gương mặt của Phong Lâm. Cô không dám tin, nhưng cũng không muốn nhắm mắt; cố căng mắt thật to, Khuynh Diệp chăm chú nhìn hình ảnh biến đổi. Đôi mắt kia, bờ môi kia, sống mũi kia, đúng là anh ấy rồi.
Bất chợt, khuôn mặt anh tan biến, Khuynh Diệp hoảng hốt bật dậy, ngơ ngác nhìn khoảng không xám xịt, trống rỗng trước mặt. Những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má. Bỗng một bàn tay ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-lo-lem-va-chang-hoang-tu-beo/58627/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.