Hàn Vi đã chịu chấn động cực lớn. Đường Hàn Thu thấy thế, bất lực thở dài: "Đừng hiểu lầm, cô ấy nói bậy." Sau đó quay người để cô vào trong nói chuyện. Hàn Vi gật đầu, đi vào phòng, sau đó phát hiện là phòng đơn, cô liếc mắt nhìn thoáng chiếc giường đơn phồng lên, hỏi một câu: "Hai người ngủ chung à?" Đường Hàn Thu không có phủ nhận. Vẻ mặt Du Như Băng đương nhiên: "Tôi và Đường tổng tình so kim kiên, ngủ chung giường có vấn đề gì sao?" Hàn Vi cảm thấy vấn đề quá lớn đứng trước giường đơn rơi vào một hồi trầm ngâm. Nếu không phải trợ lý đi cùng của Du Như Băng nhờ cô giúp đỡ, cô sẽ không biết rằng Đường Hàn Thu đến tìm Du Như Băng. Nghĩ đến lời dặn dò của Đường Mặc Uyên, trong lòng cô rất lo lắng Đường Hàn Thu đụng vào xe, vì vậy cô bồn chồn không yên hỏa tốc chạy tới đây. Tuyệt đối không nghĩ tới, tình huống bây giờ lại phát triển thành như vậy. Để ổn thỏa giường đôi thì không ngủ, chen chúc trên cùng chiếc giường đơn, có phải tình thú quá mức rồi hay không? Cô thực sự nên tri kỷ chút, lúc đến thuận tiện in ra bản hợp đồng tình nhân bảo mật ban đầu, rồi mang ra để hai người cùng ký, làm các thủ tục một chút, đề phòng sau này có chuyện gì xảy ra mà không có hợp đồng đảm bảo. Đường Hàn Thu đoán được suy nghĩ hiện tại của cô từ sự im lặng của cô, mở miệng giải thích: "Đừng nghĩ lung tung, không phức tạp như vậy." Hàn Vi ngẩng đầu lên từ sự im lặng: "Đường tổng, tôi cảm thấy hơi phức tạp." Chỉ là chuyện cô không ngủ giường đôi, sẵn sàng chen chúc trên cùng một chiếc giường đơn với Du Như Băng, tình huống chuyện này đã là vô cùng vô cùng không đơn giản. Đường Hàn Thu thở dài một hơi, ra lệnh nói: "Cô ngồi xuống, nghe tôi giải thích." Hàn Vi được lệnh ngồi ở mép giường, Đường Hàn Thu đề phòng việc cô ấy nghĩ lung tung, liền đem tất cả từ mục đích của cô đến đây rồi Du Như Băng bị fan cuồng quấy rối, rõ ràng rành mạch, logic phân minh giải thích hết với cô ấy một lần. Còn Du Như Băng đang bưng một tách trà ấm, như bà cụ ngồi trên ghế nhàn nhã quan sát, kiên quyết thực hiện chủ trương cách mạng "Thu Thu quyết định, nếu có thể không chen miệng tôi sẽ không chen." Mặc dù cô ấy thường ngày hay nói những lời cợt nhả treo bên miệng như thói quen khiến người khác hiểu lầm, nhưng trong lòng cô ấy chắc chắn là người có chừng mực. Bây giờ nếu Đường Hàn Thu không muốn Hàn Vi hiểu lầm, vậy thì cô ấy cũng không muốn, cứ yên lặng mà ngồi im là được rồi, nói mấy lời cợt nhả sợ là sẽ gây ra tác dụng ngược. Đến lúc đó bị Đường Hàn Thu ghét, vậy cũng sẽ không tốt. Chỉ cần Đường Hàn Thu chấp nhận đồng tính luyến ái, đó chính là bình minh thắng lợi của cách mạng! Bà cụ Du chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, trong lòng thầm nghĩ: Từ từ tới từ từ tới. Đường Hàn Thu bên này cũng nói xong, Du Như Băng thấy cô nói chuyện cũng mệt, chu đáo đưa trà trong tay cho cô làm ẩm miệng. Hàn Vi tiếp nhận tất cả thông tin, suy nghĩ một hồi, hỏi một câu xuất phát từ linh hồn: "Đường tổng, thông tin của Du Như Băng cho thấy, sinh nhật của cô ấy là ngày 1 tháng 1, không phải ngày 23 tháng 11." Ý tứ chính là: Cô có phải để cùng cô ấy hẹn hò mà không bị tôi phát hiện mới viện cớ lừa tôi đúng không? "Đúng vậy," Du Như Băng nói một cách bình tĩnh, "Sinh nhật của Du Như Băng là ngày 1 tháng 1, sinh nhật của Du Không Như Băng tôi là ngày 23 tháng 11. Có vấn đề gì sao?" Hàn Vi: "?" Cô ấy đây là cái logic thần kỳ gì vậy? Du Như Băng đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Con người không ngừng thay đổi không ngừng tiến bộ, Du Như Băng của quá khứ đã trở thành quá khứ, tôi của hiện tại mới chính là tôi, một con thuyền phiên bản mới của tôi." Đường Hàn Thu: "......" Tới, cô ấy lại bắt đầu rồi. Du · mặc dù nói lung tung · nhưng rất có lý · vương giả · Không Như Băng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hàn Vi: "Xin Hàn tổng hãy quên đi phiên bản không tốt kia của tôi, nhớ kỹ tôi của hiện tại, giúp đỡ tôi tạm biệt quá khứ đau thương, nghênh đón đến với cuộc sống con thuyền mới, làm pháo hoa khác biệt!" Hàn Vi: "???" Thuyền...... Thuyền gì? Giới vương giả nói lung tung nhìn thấy một tia mê mang trong mắt Hàn tổng ẩn sau cặp kính, liền vội vàng bước tới nắm tay cô, đăng nhập vào một tài khoản khác của mình: Nghệ sĩ già diễn giang song toàn. Cô ấy nắm tay Hàn Vi, vẻ mặt đau thương: "Hàn tổng cô cũng biết ba tôi và mẹ kế đối xử với tôi thật sự là......" Cô ấy bắt đầu tố cáo cha mẹ nguyên chủ đối xử bất công với nguyên chủ, tiếng khóc chảy máu mắt, khiến người ta đồng cảm như thể bản thân mình cũng thế này. Tình đến chỗ sâu, hốc mắt cô ấy còn có giọt nước mắt rơi xuống đầy vẻ thê lương. Tình huống của cô ấy, Hàn Vi đương nhiên biết, lúc này nhìn thấy dáng vẻ thảm thảm thương thương của cô ấy, không khỏi gật đầu, an ủi: "Tôi biết rồi, cô đừng buồn nữa." Đường Hàn Thu cầm lấy ly trà nóng từ từ uống một hơi, bình tĩnh nhìn Du Như Băng diễn kịch —— có thể, rất mạnh. Đường Hàn Thu tin rằng gần đây cô ấy thực sự đang học diễn xuất nghiêm túc. Mặc dù có chút xin lỗi Hàn tổng, nhưng tình huống đặc biệt chỉ có thể xử lý tình huống theo cách đặc biệt, đành phải uất ức Hàn tổng bị giang tinh đầu độc một lúc vậy. Lời nói của Du Như Băng thay đổi: "Tôi không muốn nhìn sắc mặt người khác mà sống, cũng không muốn ép dạ cầu toàn, vì vậy tôi muốn nói lời từ biệt hoàn toàn với quá khứ, trở thành một người chỉ sống cho bản thân mình, làm một tôi khác biệt!" "Thế nên tôi đã thay đổi ngày sinh của mình" Du Như Băng nhìn Hàn Vi với đôi mắt đỏ hoe, "Cô còn có câu hỏi nào không?" Nghệ sĩ già diễn giang song toàn: Tôi đã sẵn sàng tiếp tục diễn xuất! Diễn xuất khiến tôi hạnh phúc! Nghiêm cẩn Hàn tổng trực tiếp hỏi: "Tại sao cô muốn sửa ngày sinh nhật cùng một ngày với Đường tổng?" Du Như Băng "Bởi vì Đường tổng là người hoàn hảo lại có tiền, thế nên tôi muốn cọ nhiệt cô ấy một chút, thể hiện bản thân mình có thể trở thành một người phụ nữ xuất sắc tốt đẹp như cô ấy để dựa vào. Chẳng lẽ làm vậy không được à?" Hàn Vi: "......" Lời này của cô ấy nghe như đề thi ngữ văn cao trung vậy...... Bị cọ nhiệt Đường Hàn Thu: "......" Lúc này cũng có thể kéo tôi vào khen một đợt luôn sao? Với sự giúp đỡ từ trải nghiệm bi thảm của nguyên chủ khi bị người thân đối xử tàn nhẫn, cộng thêm hành động tiến công vừa lôi kéo vừa diễn của Du Như Băng, thành công để Hàn Vi tin bảy phần, còn ba phần nghi ngờ sót lại là vì hiểu rõ giang tính đổi trắng thay đen của cô ấy. Hàn tổng: Tôi cảm thấy cô đang lừa tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy cô nói rất đúng. Cuối cùng dưới sự thêm bớt trực tiếp của sếp Đường Hàn Thu, câu giải thích "Tôi muốn nói lời tạm biệt với quá khứ, vì vậy tôi đã đổi tên và ngày sinh của tôi" của Du Như Băng cuối cùng đã thu phục được Hàn tổng trăm phần trăm. Đối với việc fan cuồng quấy rồi ở lại qua đêm, Hàn Vi cũng không nghi ngờ gì. Đường Hàn Thu có giá trị vũ lực cao, cảm giác an toàn lại mạnh, cả hai có mối quan hệ tốt, vì vậy ở lại làm bạn cũng có thể cho qua được. Chỉ là tại sao cứ phải chen chúc vào một chiếc giường đơn chứ...... Hàn Vi liếc nhìn Đường Hàn Thu đang bình tĩnh, sau đó lại nhìn về phía Du Như Băng đang mặt đầy chờ mong, tính tình nghiêm cẩn tỉ mỉ vẫn khiến cô phải hỏi: "Tại sao lại không đổi phòng khác? Đây sẽ không quá chen chúc sao?" Du Như Băng nói thẳng: "Ai nha, tôi lười lại sợ lạnh, không muốn đi ra ngoài đổi phòng, với cả nghĩ hai chúng tôi cũng không mập nên ngủ trên chiếc giường này hoàn toàn không có vấn đề gì, vì vậy không đổi thôi." Tất nhiên cô ấy không thể thẳng thắn được, lý do cơ bản khiến cô ấy từ chối thay đổi phòng ngày hôm qua thực sự là vì cô ấy muốn gần gũi hơn với Đường Hàn Thu một chút, chiếc giường đôi quả thật rộng quá mức vào lúc đó! Đường Hàn Thu uống trà liếc mắt nhìn chiếc giường. Nói thật, ngày hôm qua cô cũng cảm thấy chật chội, hai người nằm nghiêng cũng khó mà ngủ thoải mái được. Nhưng mà trên thực tế khi đã làm rồi, căn bản không chật chội chút nào. Du Như Băng đã ôm cô ngủ suốt cả đêm, để lại rất nhiều khoảng trống. Hơn nữa tư thế ngủ của Du Như Băng cũng rất ổn định, khi ôm cô cũng không lộn xộn, cứ vậy ngủ cả một đêm, lại không cảm thấy chật chội gì. Trong ấn tượng chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng thấm vào ruột gan trên cơ thể của Du Như Băng. Đường Hàn Thu thấy Hàn Vi không có vấn đề gì, lúc này mới mở miệng hỏi: "Vậy tại sao trợ lý Hàn lại chạy thật xa đến đây một chuyến?" Lúc này Hàn Vi mới nhớ ra mục đích cơ bản khi cô đến đây, cô quay mặt lại nghiêm túc nói: "Ngài không nên lái xe ra cửa không gọi tôi." Đường Hàn Thu chạm vào xe chính là cấm kỵ. "Tôi không lái xe," Đường Hàn Thu lạnh nhạt nói, "Gọi tài xế rồi." Vẻ mặt của Hàn Vi dịu đi một chút: "Thật sao?" Đường Hàn Thu: "Ừm." Ánh mắt Du Như Băng qua lại giữa hai người, cuối cùng cũng dừng lại trên mặt Đường Hàn Thu, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn chôn giấu trong lòng bấy lâu nay: "Tại sao Thu Thu của chúng ta không thể lái xe vậy?" Hàn Vi nhìn cô ấy một cái —— Thu Thu? Mối quan hệ của họ thực sự đã trở nên thân thiết hơn rồi. Đường Hàn Thu đặt cốc trà nóng trong tay xuống, bình tĩnh nói: "Bởi vì khi tôi chạm vào tay lái sẽ không thể khống chế được." "Không khống chế được muốn đua xe." Như thể tay lái có ma thuật vậy, ngay khi cô vừa chạm vào nó, sẽ nảy sinh những suy nghĩ cực kỳ điên rồ, muốn tuỳ theo ý mình mà đạp ga, ở trên đường tự do rong ruổi. Tất cả những chiếc xe đều có thể bị cô điều khiển thành khí thế một chiếc xe đua. Lúc cô còn ở nước ngoài, thường xuyên làm loại chuyện này, sau này bị người trong nhà phát hiện, đã bị nghiêm cấm lái xe. Đó cũng là thời điểm hiếm có để cô buông thả. Thông tin này không có trong cốt truyện do hệ thống đưa ra, bởi vì sau khi trở về nước Đường Hàn Thu được trang bị tài xế, căn bản là không bao giờ chạm vào tay lái, cho nên thông tin này là thông tin rác vô ích đối với cốt truyện, cứ thế không xuất hiện trong dữ liệu cốt truyện. Du Như Băng: Cam, hệ thống rác rưởi, ngăn cản tôi hiểu biết Thu Thu nhà tôi! Du Như Băng hiếm khi không làm liếm cẩu, mà nghiêm mặt nói: "Đua xe không tốt, sau này nên gọi điện thoại cho Hàn tổng hoặc gọi tài xế đi." "Nếu không em rời vòng đi thi bằng lái làm tài xế cho chị?" Đường Hàn Thu kéo khóe môi: "Kế hoạch của Hoa Diệu định ra cho em không có con đường này, nếu em không muốn làm thần tượng, vậy chúng tôi có thể để em làm diễn viên hài." Du Như Băng: "Ngược lại cũng không cần như vậy, làm thần tượng là tốt rồi, em yêu thích thần tượng." Đường Hàn Thu không để ý đến cô ấy, quay đầu nhìn Hàn Vi: "Vất vả cô đến đây một chuyến, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi." Hàn Vi đẩy kính: "Hôm nay ngài phải về nhà họ Đường, tôi đưa ngài về." Đường Hàn Thu xua tay: "Không cần, Đông Bá lát nữa sẽ tới đón tôi, đừng lãng phí cuối tuần, quay về đi." Hàn Vi đứng dậy nói: "Tôi đi giải quyết với trợ lý của cô ấy về chuyện quấy rối của fan cuồng một chút thêm cả chuyện ngài xuất hiện ở đây, giải quyết xong tôi đi." Các nghệ sĩ dưới trướng công ty bị quấy rối như vậy, công ty sẽ luôn có hành động nhân cơ hội để đánh vào mặt các fan cuồng khác, cảnh cáo họ không được làm những hành động điên rồ đó nữa. Còn chuyện Đường Hàn Thu xuất hiện ở đây, cô cũng cần phải chuẩn bị một chút, tránh để những tin đồn thất thiệt vớ vẩn xuất hiện. Đường Hàn Thu cũng không ngăn cản cô, gật đầu để cô đi. Sau khi Hàn Vi rời đi, Đường Hàn Thu thuận miệng hỏi về chuyện hệ thống, Du Như Băng nhún vai lướt điện thoại: "Ngoài việc giao nhiệm vụ cho em, vẫn là sẽ không chịu nói chuyện với em." Cả giang cũng không chịu được, thật là phế vật nhỏ 009. Đường Hàn Thu khẽ cau mày nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút đi, nếu có bất cứ vấn đề gì thì gọi ngay cho tôi." Du Như Băng ngoan ngoãn gật đầu: "Biết biết, vất vả Thu Thu nhà em, mỗi ngày bận trăm công nghìn việc còn phải bớt thời gian quản em." Đường Hàn Thu nhìn vào mắt cô ấy: "Tôi bỏ mặc em, thì ai quản em?" Du Như Băng nghiêng đầu, hai mắt xinh đẹp bỗng nhiên cong lên: "Vậy em có thể phiền toái chị một chút, quản em cả đời không?" "Tôi đã nói rồi," Đường Hàn Thu nghiêm túc nói, "Chỉ cần em ở đây, tôi sẽ luôn ở bên em." Du Như Băng mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Em nhớ kỹ những lời này của chị, nếu như chị cả đời này bỏ mặc em, em sẽ chơi xấu với chị." Đường Hàn Thu mỉm cười: "Yên tâm." "Tôi sẽ không cho em có cơ hội chơi xấu." ... Trước khi Du Như Băng và những người khác khởi hành, Đường Hàn Thu đã gọi Đông Bá đến đón mình rời đi trước, hoàn toàn sai lệch với thời gian khởi hành của họ, vì vậy Đàm Tịch và những người khác căn bản không biết cô ấy đã đến. Ngồi trên xe đến địa điểm quay quảng cáo, Du Như Băng nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, trong đầu tất cả đều là những cái nhíu mày và nụ cười của Đường Hàn Thu. Còn cả những lời nói đêm qua trước khi các cô ôm nhau vào giấc ngủ. Mỗi lời nói ra từ miệng Đường Hàn Thu đều trở nên vô cùng êm ái lại quyến rũ, còn mang theo một vị ngọt tự nhiên, khiến cô ấy vừa nghe đã cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng, cô ấy càng ngày càng thích Đường Hàn Thu. Sự ngọt ngào này vẫn tiếp tục kéo dài đến bây giờ, rồi lại xuất hiện dập dờn trên môi cô ấy. Cô ấy cúi đầu nhìn khung chat WeChat giữa mình và Đường Hàn Thu, nhìn tên ghi chú, trong lòng lay động, đầu ngón tay rơi trên màn hình, đổi tên ghi chú của Đường Hàn Thu—— Một viên kẹo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]