Đường Hàn Thu không biết có phải Du Như Băng đang sợ hãi hay không, ôm lấy cô thật sự chặt, sự mềm mại trên người cách cô gần như vậy, rõ ràng đến mức không cách nào bỏ qua được. 
Chóp mũi vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô ấy. 
Đường Hàn Thu vỗ nhẹ vào eo cô ấy, nhắc nhở: "Đi xuống đi, em còn chưa mặc quần áo kìa." 
Du Như Băng dấu diếm tư tâm muốn ôm cô một lúc, không muốn xuống, vì vậy cô ấy lập tức giả thành dáng vẻ vờ khóc lóc lã chã, dựa vào bờ vai gầy của cô oa oa oa nói: "Người là đồ bội tình bạc nghĩa, tự tay lột sạch quần áo của thiếp, sau khi lấy đi sự trong trắng của thiếp, không ngờ lại chán ghét thiếp không mặc quần áo, oa oa oa..." 
Đường Hàn Thu: "......" 
Đường Hàn Thu: "Đây cũng là bộ phim truyền hình em xem gần đây à?" 
Du Như Băng dừng một giây: "Không phải, đây là em vừa nghĩ ra." 
Vẻ mặt Đường Hàn Thu không nói nên lời: "...... Đi xuống đi." 
Du Như Băng ôm cô, vững như núi Thái Sơn, toàn thân chính trực nói: "Không được, nhân dân còn chưa ấm no, cách mạng vẫn cần phải nỗ lực!" 
Chị người phụ nữ này, có bản lĩnh trêu chọc em lại không để em ôm một lúc nữa! 
Đường Hàn Thu buồn cười nói: "Em không đi mặc quần áo, cẩn thận bị cảm. 'Cảm chỉ có mình chịu', câu này không phải em nói sao?" 
Trước đây còn sợ lạnh như vậy, hiện tại sao lại vội vàng chạy lên hứng lạnh thế? 
Cô ấy không sợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-vai-chinh/1017152/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.