Chu Văn Quân bất lực thở dài: "Du Như Băng, ý tôi là nghiêm túc đấy." Mặc dù tìm Du Như Băng đàm đạo nhân sinh nghe có vẻ không lý trí lắm, nhưng cô tin tưởng nếu Du Như Băng có thể nghiêm túc hơn một chút, cô ấy nhất định sẽ có thể cho cô lời khuyên hữu hiệu. Du Như Băng người này mặc dù trông có vẻ không đáng tin cậy không đứng đắn lắm, nhưng trên thực tế, không ai có thể đáng tin cậy hơn cô ấy. Chu Văn Quân từng nhìn thấy dáng vẻ cô ấy đưa ra lời khuyên cho các thực tập sinh khác, có một cảm giác tách biệt kỳ lạ, nó khác với mọi khi cứ như hai người vậy, còn có một sự điềm tĩnh vô hình trong đó, ngay cả ánh sáng trong đôi mắt của cô ấy cũng là sự nghiêm túc, kiên nhẫn. —— hoàn toàn là một thần tượng kỳ cựu với kinh nghiệm phong phú, thái độ thân thiện. Hơn nữa cô ấy là người mà Cầu Vân Lập đã từng thích, đối với chuyện này, cô ấy hoàn toàn có quyền lên tiếng, vì vậy Chu Văn Quân mới quyết định hỏi ý kiến của cô ấy, thay vì rơi vào tình huống rối ren trong buồn bực sầu não. Không ngờ Du Như Băng lại hỏi ngược lại: "Làm sao cô biết những gì tôi nói không nghiêm túc?" Chu Văn Quân dừng một chút, hơi nhướng mắt, ánh mắt mê mang đột nhiên đụng vào đôi mắt trong veo sáng ngời của cô ấy. Du Như Băng lại đút tay vào túi áo ấm, sau khi hấp thụ được một chút hơi ấm, cô ấy khẳng định, "Tôi cũng rất nghiêm túc." "Làm đàn ông xấu xa sẽ không làm cô vui sướng, vậy cô tại sao vẫn còn muốn làm*?" *"làm" ở đây là làm tình đấy best bà Du mịa luôn =)) Chu Văn Quân rất không có thói quen cau mày lại, lịch sự nói: "Chúng ta có thể thay đổi từ được không? Đừng dùng... 'làm'?" Cái chữ "Làm" này nghe đến quá mức đứng đắn, luôn khiến cô cảm thấy mình đối với anh Cầu đầy những suy nghĩ bẩn thỉu. "Được rồi," Du Như Băng hờ hững nhún vai, Chu Văn Quân tính tình ngay thẳng có lẽ không quen với những lời này, vì vậy cô ấy săn sóc thay đổi cách nói, "Nếu như cô thích anh ta mà không thể mang lại hạnh phúc cho cô, vậy thì sao cô vẫn tiếp tục thích anh ta?" Tại sao người ta lại thích một người khác, chẳng phải chỉ vì việc thích này sẽ mang lại cho bản thân cảm giác vui vẻ sao? Nếu thích một ai đó, không có một chút ngọt ngào mà chỉ toàn đắng cay, vậy tại sao lại thích đây? Cuộc sống gian khổ còn chưa đủ sao? Du Như Băng nghiêm giọng nói: "Tôi chưa từng yêu, tôi độc thân từ trong bụng mẹ. Nhưng tôi hiểu một điều, thích phải là một thứ tình cảm rất đẹp, nó có thể mang lại cho cô một sự an ủi, giống như ánh nắng và cầu vồng sau mưa gió, nó là thứ có thể khiến cô cảm nhận được những điều hạnh phúc." "Thích không nhất thiết phải chứa đầy vị ngọt, nó có thể chỉ có một nửa hoặc ít vị ngọt hơn, nhưng không bao giờ là không có vị ngọt." "Nếu thích chỉ khiến cô cảm thấy chua chát và đau khổ, vậy không phải thích, mà là tra tấn." Du Như Băng nhìn cô gái đang rơi vào trầm tư, đột nhiên vươn tay đặt lên mái tóc mềm mại của cô, ấm áp nói như một bậc cha chú: "Nếu cô cảm thấy mờ mịt, do dự, vậy thì hãy nghĩ lại đi ngay từ đầu cô thích Cầu Vân Lập vì điều gì, nghĩ lại xem anh ta có thật sự đáng để cô thích không, nghĩ lại xem cô có vì thích anh ta mà cảm thấy vui vẻ hay không." Du Như Băng nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Nếu đáp án đều là ' không ' vậy thì mặc kệ đi, thế giới đầy rẫy người, cô không thể chỉ chọn một người Cầu Vân Lập, đừng giam cầm bản thân." Chu Văn Quân dưới sự hướng dẫn của cô ấy, nhớ lại lý do trước đây tại sao cô thích Cầu Vân Lập. Khi cô mới vào Phong Đình, Cầu Vân Lập chưa chính thức vào Phong Đình để xử lý chuyện công ty với Cầu Hải Ninh, chỉ thỉnh thoảng đến vài lần. Cô chỉ ở vài lần này đã động lòng với anh ta. Rất xa, lén lút, không kiểm soát được thích anh ta. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta, đã vô cùng ngạc nhiên trước dung nhan của anh ta, và sau đó không một tiếng động cô động lòng với anh ta. Cô thích cách anh ta ngồi trong quán cà phê, uống cà phê một cách lặng lẽ; thích cách anh lặng lẽ nhìn mọi người; và thích cách anh ta từ chối mọi sự ưu tú của người khác vì tình yêu của bản thân. Tình yêu thuở ban đầu là tình cảm chân thành, chỉ cần nghĩ đến anh ta là cô sẽ thấy ấm áp trong lòng, dù biết hai người thật sự không thể nào cô cũng cam tâm tình nguyện yêu thầm người đó. Thay vì phải rầu rĩ, buồn bã, rối như tơ vò như bây giờ. Ngay từ ngày hôm đó, phần tình cảm kia đã đi theo hình tượng của Cầu Vân Lập trong lòng cô biến mất tan tành. Cô không cách nào có thể cảm nhận được một chút ngọt ngào từ phần "Thích" này. Cô đột nhiên được khai sáng, cuối cùng cũng có được câu trả lời mà cô mong mỏi suốt mấy ngày qua. Nhất thời cảm thấy cả người nhẹ nhõm, trong mắt cũng toả ra một tư thái khác biệt. Trong lòng cô rất cảm kích, cúi người xuống cảm ơn Du Như Băng: "Tôi biết mình nên làm gì, cám ơn cô, Du Như Băng." Nếu không thể vui vẻ được, vậy thì cứ thoải mái buông tay. Cô không chỉ có một lựa chọn như vậy, cùng lắm thì không thích ai, chỉ cần vui vui vẻ vẻ yêu các fan là được. Du Như Băng lại đút tay vào túi trong một giây, sảng khoái nói: "Đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được, cô lập tức đến Hoa Diệu nhé?" . Đọc truyện hay tại # Т R U М T R U Y E N . me # Chu Văn Quân: "......" Không thể không nói, khả năng tận dụng mọi thứ của cô ấy thật sự mạnh mẽ. Chu Văn Quân cảm kích dừng lại trong một giây, bối rối nói: "...... Đường tổng thật sự tốt như vậy à?" Tốt đến mức có thể để cô lúc nào cũng khen cô ấy với Hoa Diệu sao? Du Như Băng hớn hở nói: "Đương nhiên tốt, Tiểu Đường chúng ta là thiên hạ đệ nhất tốt nha!" Sau đó lại là một đống ba hoa chích choè thổi phồng vớ vẩn. Chu Văn Quân không tỏ ý kiến, trái lại nói: "Đến Hoa Diệu là không thể được." Cô có thực lực vượt trội, đãi ngộ ở Phong Đình cũng không tệ, cũng là mục tiêu đào tạo trọng điểm. Phong Đình không đối xử tệ với cô, cũng không làm điều gì sai trái, với sự chính trực của mình, việc cô đề xuất chấm dứt hợp đồng và chuyển sang công ty khác là không thể nào. Nếu muốn thay đổi công ty, cô phải đợi thời hạn hợp đồng 5 năm trôi qua trước khi lên kế hoạch khác. Nhìn thấy cô vô cùng lúng túng, Du Như Băng lập tức đưa tay vuốt ve ống tay áo dày của mình, nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Chu Văn Quân: "Cô đang tìm cái gì?" Du Như Băng: "Cây gậy." Chu Văn Quân: "Tìm cây gậy làm gì?" Du Như Băng: "Tìm cây gậy xem thử có thể trực tiếp đánh choáng cô hay không, trói về Hoa Diệu." Chu Văn Quân chính trực cau mày khi nghe thấy câu này: "Cô vậy là trái pháp luật rồi." "Cái gì trái pháp luật, cô đừng nói bậy nha!" Du Như Băng cây ngay không sợ chết đứng nói, "Tôi chỉ mới nói thôi mà, cũng đâu thực sự thực hiện nó đâu, nhiều nhất có thể chỉ được coi là thần lỡ miệng ngoài lề của vi phạm pháp luật thôi!" Chu Văn Quân: "......" Trời mẹ nó thần lỡ miệng! Chu Văn Quân: "Đường tổng của các cô không phải không thích người không có tinh thần hợp đồng sao?" Cô cũng đã xem buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm đó của Đường Hàn Thu, cô đến nay vẫn còn nhớ Đường Hàn Thu nói không thích những người không có tinh thần hợp đồng đây. Nếu bây giờ cô hủy bỏ hợp đồng với Phong Đình rồi đến Hoa Diệu, vậy không phải là người không có tinh thần hợp đồng sao? Điều đó không phải tương đương là sẽ bị Đường Hàn Thu ghét bỏ sao? Du Như Băng sửng sốt một chút. Đúng vậy, quên mất Tiểu Đường của chúng ta hiện tại là hình tượng "Không thích người không có tinh thần hợp đồng"! Cơ mà cô ấy nghĩ về lại, cảm thấy rằng đây là tính cách của tất cả các sếp lớn mới đúng. Cô ấy tin chắc không có người làm lãnh đạo nhà ai muốn một nghệ sĩ hủy hợp đồng bất cứ lúc nào cả. Rốt cuộc cô ấy đã dám chấm dứt hợp đồng với lão già lãnh đạo cũ, cô ấy cũng sẽ dám chấm dứt hợp đồng với lãnh đạo mới. Du Như Băng khốn khổ bực bội gãi ấn đường —— ai nha, đào người bên ngoài công ty phiền toái quá! Vẫn là Đàm Tịch với Trì Noãn tốt hơn. Chu Văn Quân nói xong dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm cô ấy, nửa đùa nửa thật hỏi: "Nói như vậy, cô kêu tôi đi Hoa Diệu ngay lập tức, đến cùng cô có động cơ gì?" Du Như Băng suy nghĩ linh hoạt nảy lên một cái: "Hả? Tôi bảo cô lập tức tới hả? Tôi rõ ràng bảo cô khi hợp đồng của cô với Phong Đình chấm dứt sau 5 năm mới đến mà?" Chu Văn Quân: "???" Cô ấy vừa nói vậy sao??? Cô ấy không phải vừa mới nói "Đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được, cô lập tức đến Hoa Diệu nhé" hả? Chu Văn Quân nghi ngờ nhìn cô ấy: "Vừa rồi cô nói nhiều như vậy sao?" Vẻ mặt Du Như Băng bình tĩnh: "Tôi nói là câu rút gọn, làm sao vậy?" Chu Văn Quân kinh ngạc: "Câu rút gọn?" Du Như Băng mặt dày vô sỉ, nói lung tung một hồi: "Đúng vậy văn học trung học câu rút gọn, cô chẳng lẽ chưa từng học sao? Người bạn nhỏ sao cô sao lại thế này, đi học không nghe giảng bài à?" Giang tinh: Cô ( khi hợp đồng với Phong Đình chấm dứt sau 5 năm) lập tức đến Hoa Diệu nhé. Dấu ngoặc đơn là câu rút gọn, chẳng lẽ có vấn đề gì sao! "......" Đối mặt với giang tinh sống học dùng học tập sống, không rành giang sự Chu Văn Quân bại trận, bại trận đến rối tinh rối mù. Du Như Băng hài lòng vỗ vỗ vai cô: "Vậy thì quyết định rồi, năm năm nữa cô nhất định phải đến Hoa Diệu." Chu Văn Quân sửng sờ một chút: "...... Tôi không có đồng ý với cô thì phải?" Du Như Băng: "Haiz, đưa tay." Chu Văn Quân đầu óc mơ hồ đưa tay ra, chỉ thấy Du Như Băng lấy ra một viên kẹo được đóng gói sáng bóng đặt vào lòng bàn tay cô, sau đó đặt lòng bàn tay vào mu bàn tay cô, gộp khớp tay thành nắm đấm, để cô cầm chắc viên kẹo: "OK, cô đã đồng ý rồi." Chu Văn Quân: "?" Du Như Băng nắm chặt tay cô lại, mặt dày vô sỉ nói: "Đây là Đường tổng chúng ta mua, cầm kẹo của cô ấy thì là người của cô ấy, cô chạy không thoát." Chu Văn Quân: "......" Kết quả là trọng điểm của Chu Văn Quân hoàn toàn bị lệch, không đồng ý nói: "Đường tổng các cô làm sao còn mua kẹo cho cô, ăn kẹo nhiều dáng người sẽ biến dạng." Họ là thần tượng, việc quản lý dáng người là một việc rất quan trọng. Du Như Băng: "Đừng nói bậy." Chu Văn Quân: "Tôi không ——" Du Như Băng vàng thật không sợ lửa: "Cô khi nào gặp qua giang tinh dáng người bị biến dáng hả!" Chu Văn Quân: "......" Tôi thật sự đang nói chuyện với người bình thường sao? Không đúng, tôi thật sự cùng một con người nói chuyện sao? ... Thang máy đột ngột bị hỏng làm Đường Hàn Thu bị buộc rảnh rỗi, đối mặt với Nghiêm Lập không có ý tốt, trong mắt cô hiện lên một chút không kiên nhẫn, cô bước lên phía trước ấn nút gọi khẩn cấp, bộ phận bảo trì nhanh chóng đáp lại, đang gấp rút gỡ bỏ chướng ngại vật làm gián đoạn thang máy. Đường Hàn Thu lùi lại mấy bước, dựa vào cái cột màu bạc, chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài thang máy. May mắn thay, thang máy của Hoa Diệu là thang máy ngắm cảnh, ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu qua chiếc gương trong suốt ánh vào vách tường, chiếu sáng cả không gian chật hẹp, tránh cho hai người rơi vào bóng tối. Nhưng Nghiêm Lập lại căm thù cái thang máy ngắm cảnh này. Nếu là loại khép kín, khi thang máy dừng, đèn tắt, xung quanh chìm trong bóng tối, anh ta có thể làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân, đương nhiên sẽ bảo vệ cô nương yếu đuối này, cũng có thể thuận nước đẩy thuyền tạo ra một số câu chuyện xưa chẳng hạn. Mặc dù mục đích của anh ta hoàn toàn không phải như vậy, cũng không ngờ thang máy đột nhiên bị hỏng, nhưng tất cả dường như là ý trời —— ông trời muốn thúc đẩy anh ta và Đường Hàn Thu. Anh ta không thể phủ nhận, anh ta đã rung động trước Đường Hàn Thu, ngay cả mối tình đầu cũng chỉ là cái cớ để anh ta nói chuyện với cô thôi. Bởi vì Đường Hàn Thu quá xinh đẹp —— đẹp đến nỗi người ta sẵn sàng làm quân thần dưới váy của cô, bất kể thủ đoạn hay quan hệ có ngay thẳng hay không. Cho dù Đường Hàn Thu bảo muốn bao nuôi anh ta, anh ta cũng hoàn toàn không bận tâm chút nào. Anh ta lấy hết can đảm, tính toán tiếp tục chủ đề về mối tình đầu. Đường Hàn Thu lại mở miệng trước anh ta, hỏi một điều mà anh ta không ngờ tới. "Anh từng gặp Cầu Vân Lập chưa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]