Đàm Tịch kinh ngạc cũng bội phục công lực nịnh hót của Du Như Băng, nhưng đối với lý do này của cô nửa dấu chấm câu cũng không tin: "Tôi không tin, tôi cảm thấy cô đang lừa tôi." 
Du Như Băng dứt khoát thừa nhận: "Đúng vậy, tôi lừa cô." 
Đàm Tịch: "???" 
Cô thành thật như vậy làm tôi không còn lời gì để nói??? 
Du Như Băng nhìn cô ấy, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Tiểu Tịch, có rất nhiều sự việc người khác không chủ động nói, cô không cần chủ động đi hỏi." 
Đàm Tịch sửng sốt một chút, vừa định xin lỗi, liền nghe thấy cô nói: "Nhưng nếu cô bỏ tiền hỏi vậy thì không giống nhau." 
Du Như Băng: "Một ngàn đồng một lần, cô muốn biết tôi đều nói cho cô, thế nào?" 
Đàm Tịch: "???" 
Cô là gian thương nơi nào tới vậy?! 
Đàm Tịch lập tức sửa miệng: "Thực xin lỗi, tôi tin." 
Tài năng thương nghiệp quỷ quái Du Như Băng tiếc hận nói: "A...... Cô tin a." 
Đàm Tịch bỗng nhiên nắm được phương pháp kỳ diệu đối phó phong cách này của cô ấy, đó chính là thuận theo lời cô ấy nói đi, dựa vào tư duy của cô ấy, ngàn vạn lần không thể để cô ấy có cơ hội nhảy số. 
Đàm Tịch vô cùng bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi tin, một ngàn đồng thì không cần, cô nói cái gì tôi đều tin." 
Du Như Băng ngạc nhiên nhướng lông mày một chút: "A?" 
Trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra cảm giác tò mò cực kỳ mãnh liệt không thể hiểu được, không tự giác cúi người về phía trước, thần thần bí bí vô cùng nghiêm túc nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-vai-chinh/1017107/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.