Đường Hàn Thu không ở cùng ba mẹ, một mình một người ở tiểu khu Từ Kim Uyển yên tĩnh xa hoa, khung cảnh tuyệt mĩ. Nhà cô rộng rãi sạch sẽ, kết cấu bố cục hợp lý rất hợp mắt người nhìn, mỗi một đồ gia dụng nơi đây đều được lựa chọn kỹ càng, phong cách phòng ốc đơn giản lại hào phóng phối hợp với nhau trông càng thêm mạnh mẽ, nhưng vô hình trung lại tạo nên cảm giác trống rỗng tịch mịch. Không giống nhà, nơi đây giống như chỉ là một điểm dừng chân. Du Như Băng ngồi thoải mái ở ghế sofa đen mềm mại, vùi đầu cắt tỉa móng tay của mình, nghĩ thầm: Đây đại khái là đẳng cấp sinh hoạt của kẻ có tiền đi. Phòng ốc không đi theo hướng cảm giác gia đình ấm áp, làm nó giống một cái khách sạn thoải mái thì tốt rồi. Rốt cuộc kẻ có tiền bất động sản không có khả năng chỉ có một chỗ, bọn họ khả năng cũng sẽ không ở một chỗ lâu dài. Du Như Băng nhớ rõ bất động sản dưới danh nghĩa của Đường Hàn Thu chính xác cũng không chỉ có một chỗ này, tất cả đều là ba mẹ cô ấy một tay mua cho, đại khái là yêu thương con gái với con trai nên mua. Du Như Băng cảm thấy hiện tại mình giống như trái chanh, chua không chịu được. Có cơ hội cô nhất định phải học hỏi tài năng đầu thai của Đường Hàn Thu lấy kinh nghiệm, nhìn xem kiếp sau như thế nào đầu thai mới có thể vào gia đình như vậy. Ngay thời điểm đem móng tay mình đều cắt gọn gàng một lần, âm thanh Đường Hàn Thu từ bên cạnh truyền đến: "Cắt xong rồi sao?" Đường Hàn Thu nhìn cô ấy mười ngón gọn gàng, nghĩ thầm: Cô ấy ban đầu móng tay cũng không dài, đến cùng là có gì đáng cắt? Theo đó là một tiếng "ừm" mỏng manh vang lên, Du Như Băng rốt cuộc đem móng tay cắt đến không thể sát hơn, sau đó yên lặng bỏ kiềm cắt móng xuống: "Xong rồi." Sau đó trước mặt bàn pha lê chậm rãi đẩy lại đây một phần hợp đồng, ngón tay thon dài của thiên tài đầu thai đè lên: "Nhìn xem, không có vấn đề gì thì ký đi." Từ bên kia đưa qua một cây bút ký tên. Du Như Băng theo hướng bút nhìn lên trên, thấy một nữ nhân ăn mặc chức nghiệp đứng bên cạnh mình. Trên mũi cao thẳng đeo một chiếc kính đen, mái tóc dài đen nhánh được cột chỉnh tề ở sau đầu, toàn thân lộ ra một hơi thở khôn khéo —— trợ lý tổng tài Hoa Diệu, Hàn Vi. Vài phút trước, Du Như Băng chân trước đi theo Đường Hàn Thu tới Tử Kim Uyển, Hàn Vi đã đi sau lưng, một tay cầm máy tính, một tay ôm văn kiện. Du Như Băng thế mới biết, Đường Hàn Thu không phải muốn mua sắc đẹp tướng mạo của cô, mà muốn cô ký hợp đồng, cho cô ra mắt cũng giống như đang bán sắc tướng của mình. Tân binh vì sự nghiệp Du Như Băng tức khắc thở một hơi nhẹ nhõm: Đều được, đều có thể, dù sao mục đích của tôi đã đạt được, cô vui vẻ là tốt rồi! Chính là thời điểm Đường Hàn Thu không khách khí đưa cho cô kiềm cắt móng, cô vẫn rất xấu hổ. Vốn dĩ cô nghĩ Đường Hàn Thu mua dự phòng, dù sao kẻ có tiền càng thích "làm" mà không phải "bị làm". Kết quả chỉ là hiểu lầm, Du Như Băng đành phải căng da đầu cầm kiềm cắt đến móng tay không thể nào cắt được nữa một lần...... Hơn nữa, cô phi thường nghi ngờ vì cái gì nhất định phải ở Tử Kim Uyển, mà không phải ở Hoa Diệu —— Ở nhà bàn công việc sẽ càng có cảm giác thân thiết hơn sao? Còn làm cô hiểu lầm! Du Như Băng áp xuống muôn vàn suy nghĩ cầm lấy hợp đồng, dựa vào tu dưỡng chuyên nghiệp nhạy bén cuat cô, nhìn những nơi cần chú ý trên hợp đồng không sót một chữ mà xem hết, còn phát hiện Đường Hàn Thu thêm vào một điều kiện trong hợp đồng —— Nếu bên B không thể kiếm được lợi nhuận cho bên A, bên B phải thuộc sở hữu của bên A, bên B không được có bất kỳ dị nghị nào. Thân chủ bên B Du Như Băng: "......" Du Như Băng cảm thấy mình có thể đi trả lời một câu cho vấn đề này "Đang yên đang lành, mà đối phương đột nhiên muốn đầu mình là cảm giác như thế nào?". —— Cảm ơn đã mời. Tôi cảm thấy sợ hãi, lạnh gáy, đau đầu rồi. Người bên A Đường Hàn Thu hai chân bắt chéo, khuỷu tay chống đầu gối, mặt chính diện nhìn cô mang theo mỉm cười: "Đối với điều kiện mới của tôi có ý kiến gì sao?" Du Như Băng nhanh chóng lấy bút trong tay Hàn Vi, lưu loát ký xuống ba chữ Du Như Băng, sau đó đem hợp đồng đẩy lại trước mặt Đường Hàn Thu: "Không có, mời ngài xem qua." Đường Hàn Thu hất cằm, Hàn Vi ngầm hiểu tiếp nhận hợp đồng kiểm tra, Đường Hàn Thu ngược lại nhìn Du Như Băng: "Vậy kế tiếp tin tức liên quan đến em giao cho Hàn tổng là tốt rồi." Lại quay đầu mỉm cười nhìn về phía Hàn Vi: "Mấy ngày nay tôi không đến công ty, vất vả Hàn tổng phụ trách công tác kế tiếp của cô ấy." Hàn Vi ở trong tập đoàn Đường thị nhận chức nhiều năm, làm qua mấy hạng mục lớn, khả năng khôn khéo mười phần, Đường Mặc Uyên phân phối riêng cô đến hỗ trợ Đường Hàn Thu xử lý công việc Hoa Diệu, Đường Hàn Thu đối với năng lực nghiệp vụ của cô cũng tín nhiệm mười phần. Hàn Vi đối mặt với người chủ mới lời nói thích hợp, biểu tình không biến hoá mà đẩy mắt kính trên mũi: "Đường tổng yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt." Sau đó cùng ánh mắt trong suốt của Du Như Băng giao nhau, hơi gật đầu, Du Như Băng cũng gật đầu đáp lại. Hàn Vi tiện thể nhìn về phía Đường Hàn Thu, âm điệu như thường: "Đường tổng, ngài từ nay về sau đi ra ngoài đều do tôi phụ trách." Du Như Băng Tâm nghĩ: Không chỉ làm trợ lý còn phải làm tài xế, có chút thảm. Đường Hàn Thu tròng mắt xoay chuyển, liếc cô ấy một cái, ngữ khí bất mãn nói: "Trợ lý Hàn, tôi sẽ tự lái xe." Hàn Vi mặt không đổi sắc đẩy gọng kính: "Tôi kiến nghị ngài nên giấu đi một chút, nếu không thì tôi không bàn giao được." Đường Hàn Thu không nói gì, ánh mắt thanh lãnh thẳng băng nhìn Hàn Vi. Hàn Vi một bộ dáng bình thản ung dung, tiếp nhận cái nhìn chằm chằm của cô. Du Như Băng ngồi ở một bên, ẩn ẩn nghe được trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, lo lắng các cô sẽ đánh nhau, lại không khỏi nghi hoặc vì cái gì không cho Đường Hàn Thu lái xe? Đường Hàn Thu còn có thể đem xe chạy lên trời luôn sao? "Vậy vất vả trợ lý Hàn." Đường Hàn Thu mở miệng trước, ngữ khí không gợn sóng đem trận khói lửa vừa rồi diệt sạch. Hàn Vi không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Đây là việc tôi nên làm." Du Như Băng và Hàn Vi không ở lâu, ký hợp đồng xong thì đi, Đường Hàn Thu dặn dò riêng Hàn Vi đưa Du Như Băng về trường học. Vừa ra đến cửa, Du Như Băng do dự một chút, xuất phát từ quan tâm hỏi một câu: "Đường tổng mấy ngày nay tại sao không đến công ty?" Đường Hàn Thu nghe xong, hơi mỉm cười, nâng tay vén lên tóc dài che đậy thái dương xanh tím: "Có công việc trì hoãn." Du Như Băng vẻ mặt đen lại đầy dấu chấm hỏi. Tôi nhớ ngài đứng ở trước cửa bệnh viện nói không có việc gì mà?! Đường Hàn Thu nhìn biểu tình hoang mang của cô ấy, lại nhìn thoáng qua Hàn Vi, chỉ thấy đối phương theo thói quen tính đẩy gọng kính, âm điệu như thường nói: "Ngài có thể diễn một chút." Đường Hàn Thu liền thong thả đỡ lấy trán, mặt không biểu cảm mà phát ra tiếng: "A, đau quá?" Du Như Băng đối với kỹ thuật diễn xuất của cô mà lâm vào trầm mặc. Đường Hàn Thu cười nói: "Làm sao vậy? Tôi diễn không tốt sao?" Du Như Băng lập tức vỗ tay, ánh mắt tán thưởng nhìn cô: "Tuyệt! Không hổ là ngài!" "Chỉ vài lời thoại ít ỏi, diễn xuất tình cảm lại làm người khác phải suy nghĩ sâu xa phức tạp, kỹ thuật diễn xuất thần nhập hoá khiến người ta không khỏi tâm phục khẩu phục, ai nhìn cũng sẽ không tin ngài thật sự đau đó?" "Dù sao tôi tin tưởng ngài!" Tân binh nịnh hót Du Như Băng nói như thế. Người biểu tình luôn luôn bình tĩnh như Hàn Vi trong chớp mắt đều phải hoang mang —— vị tiểu thư này, cô nghiêm túc sao? Đường Hàn Thu: "......" Cô ấy còn có thể nói như vậy? ... Du Như Băng đứng dưới bóng cây không nói một lời nhìn Hàn Vi cùng Đông Bá tiến hành nghi thức trao quyền tài xế của Đường Hàn Thu. Hai người khách khí nói với nhau vất vả, sau đó Hàn Vi thay Đường Hàn Thu chuyển lời mấy câu, Đông Bá sửng sốt, nhìn Du Như Băng vài lần, nói nhẹ: "Tôi biết rồi." Liền mở cửa xe của Đường Hạc Thiên trở về Đường gia báo cáo kết quả công tác. Hàn Vi lái xe đưa Du Như Băng về trường học, cũng để lại số điện thoại của cô ấy, nói với cô ngày mai sẽ đón cô đến Hoa Diệu. Du Như Băng một mực đồng ý, thái độ khiêm tốn khéo léo, đứng đắn vô cùng, phảng phất cùng người ở trước cửa nhà Đường Hàn Thu khoe khoang kia không phải là cô. Hàn Vi đẩy gọng kính, suy nghĩ mãi, vẫn là mở miệng: "Du tiểu thư, tôi hy vọng em nhớ kỹ, em đã ký với Hoa Diệu, vậy em chính là người của Đường tổng." "Tôi kiến nghị em từ giờ khắc này trở đi, xử lý quan hệ cá nhân cho tốt." Hàn Vi thân là trợ lý, tự nhiên yêu cầu phải hiểu biết tất cả về chủ mới Đường Hàn Thu, bao gồm sự việc cô khởi tố Cầu Vân Lập, cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc gút mắt của Du Như Băng và Cầu Vân Lập. Xuất phát từ tu dưỡng đối với chức nghiệp, cô cần thiết nhắc nhở Du Như Băng một chút. Du Như Băng lập tức lấy ra hăng hái đối với sự nghiệp của mình, ngay tại chỗ thề thốt: "Hàn tổng yên tâm, tôi có chừng mực, nếu ai gây trở ngại cho sự nghiệp của Đường tổng, chính là kẻ thù không đội trời chung với tôi." "Động vào Đường tổng của tôi, xa gần cũng giết!" "Giết không được...... Tôi đây liền chơi chết nó!" 【......】 Hệ thống bị điểm mặt trong tối ngoài sáng chưa bao giờ hối hận như vậy! ——————————————————————————————— !!!Về cách gọi của Hàn Vi thì nguyên văn là "Hàn tổng trợ", vì cô ấy vừa là phó giám đốc Hoa Diệu vừa là trợ lý của tổng tài, nên mình sẽ cho xưng hô theo địa vị, Hàn Thu sẽ gọi cô ấy là trợ lý Hàn, còn những người khác thì gọi là Hàn tổng bao gồm cả Như Băng, về sau Như Băng làm bạn gái tổng tài thì mình đổi lại sau nhá!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]