Chủ gánh hát đáp lời, đi vào một căn phòng. Chỉ chốc lát sau, hắn mang theo một người ra ngoài.
Khi nhìn thấy rõ người kia, bàn tay trong tay áo Sương Sương liền nắm chặt. Lông mi nàng khẽ run rẩy, ánh mắt đã có chút d.a.o động.
Đứng ở sau lưng chủ gánh hát là một thanh niên cao gầy, một nửa gương mặt của hắn vẫn còn trang điểm loè loẹt, nửa gương mặt còn lại đã được tẩy trang kia, chính là gương mặt mà nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Dù trang điểm nhưng gương mặt vẫn nho nhã tuấn tú như cũ, mày kiếm ở trên đôi mắt dịu dàng như nước.
Nếu như nói Ổ Tương Đình là hoa hồng diễm lệ, thì Lan Tranh chính là hoa lê, hắn có loại khí chất có một không hai trên đời, tướng mạo của hắn giống như được hoạ sỹ vẽ từng nét từng nét thật tỉ mỉ, không ai có thể nhận nhầm, hắn là một thế gia tử điển hình.
Vào giây phút nhìn thấy Lan Tranh, Sương Sương đã thất thố, có thể nói rằng đối với nàng, tầm quan trọng của Lan Tranh vượt xa rất nhiều người. Nàng và Lan Tranh cùng nhau lớn lên, thời niên thiếu cùng ước hẹn cho tương lai. Hôm đó ở cửa cung, lúc nhìn Lan Tranh cưỡi ngựa rời đi, nàng khóc đến thảm thiết, mà Lan Tranh đã cưỡi ngựa đi xa bỗng phóng ngựa quay trở lại.
Chàng thiếu niên tươi sáng cưỡi ngựa quay về, chỉ vì muốn nói với thanh mai của mình một câu.
“A Ninh, nhất định ta sẽ cưới nàng!”
Đó là lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-tran-bao/3729874/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.